Lộng Nguyệt quay đầu nhìn Mai Hoa, thấy Mai Hoa cuối đầu không ngẩn, tim Lộng Nguyệt không khỏi đập nhanh.
Mệnh lệnh của Tuyên Vương không dám không nghe, nàng không thể làm gì khác ngoài việc đi theo Phùng Bính.
Trường Minh viện khí thế to lớn, là viện chiếm diện tích lớn nhất cả phủ, và cũng là chỗ ở của Thác Bạt Diễm.
Lộng Nguyệt vừa bước vào một cỗ hàn khí đập vào mặt, rõ ràng là tháng 6 mát mẻ nhưng trong viện này không cảm thấy chút hơi ấm áp nào.
"Dân nữ bái kiến Vương Gia." Dưới uy áp của Thác Bạt Diễm, Lộng Nguyệt sợ hãi quỳ xuống hành lễ.
Thác Bạt Diễm trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, lấy tư thế lười biến ngồi, trên bàn trước mặt hắn đặt sổ sách, trái cây cùng vài món ăn nhẹ.
"Đứng lên đi." Vẫn là giọng nói lạnh lùng không nghe thấy cảm súc.
Cô gái trước mặt mảnh mai yếu ớt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhưng lại giả vờ bình tĩnh đứng trước mặt hắn, điều này ngược lại làm hắn rất hứng thú.
Nếu để nàng biết tỷ muội tốt của nàng vì tương lai đã bán đứng nàng không biết nàng ấy sẽ phản ứng nhứ thế nào a?
Thác Bạt Diễm ác ý nghĩ nghĩ.
"Múa cho bản vương xem một bản." Thác Bạt Diễm mở miệng nói.
Lộng Nguyệt nghe vậy vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Vương Gia tha tội, chân dân nữ hôm qua té bị thương, hiện nay múa không tiện lắm."
"A." Sự việc hôm qua hắn đương nhiên biết nhưng không nghĩ sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy.
Hoặc là, nàng ấy muốn lừa hắn?
"Vậy thì đến đây bồi tội đi." Thác Bạt Diễm nhìn nàng ra hiệu đi đến chỗ hắn.
Lộng Nguyệt không thể từ chối, nàng bắt buộc phải đi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nàng đi đến trước mặt Thác Bạt Diễm ra vẻ điềm tĩnh rót ly rượu rồi quỳ xuống hai tay dân lên: "Dân nữ mời Vương Gia ly rượu, cầu xin Vương Gia khoan dung cho." Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nói.
Thác Bạt Diễm nắm lấy cổ tay Lộng Nguyệt, cô giật mình ngước mắt lên nhìn, cô thấy Thác Bạt Diễm cuối đầu hun lên tay của mình.
Lộng Nguyệt hoảng hốt kêu lên một tiếng, muốn buôn ly rút tay lại.
"Cầm cho chắc vào." Thác Bạt Diễm ra lệnh.
Cô sợ hãi không dám cử động dù là một chút, đôi mắt chứa đầy nước mắt, một mặt ủy khuất, bộ dạng đáng thương nhưng quật cường rơi vào mắt Thác Bạt Diễm, trong lòng hắn bỗng có đám lửa nổi lên muốn phá vỡ sự quật cường này.
Lộng Nguyệt phát hiền thần sắc của hắn thay đổi, vội nói: "Vương Gia, dân nữ uy ngài uống rượu."
Đạt được Thác Bạt Diễm cho phép, Lộng Nguyệt thở dài một hơi, vội vàng bưng chén rượu đưa lại gần môi của hắn, tại ánh mắt nóng bỏng của hắn mà nơm nớp lo sợ uy hắn uốn hết chén rượu.
"Vương Gia, nếu không có chuyện gì khác dân nữ xin cáo lui."
Nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thoát khỏi hắn của nàng, hắn giận quá hoá cười "xùy" một tiếng.
"Không có sự cho phép của bản vương, nàng có thể bước chân ra khỏi phủ của ta được sao?"
Lộng Nguyệt ngẩn đầu lên sững sờ nhìn hắn, cô thận trọng hỏi: "Không biết dân nữ đã sai điều gì? Mong Vương Gia nói cho dân nữ biết."
Thác Bạt Diễm môi mỏng nhấp nháy khẽ nói: "Cởi ra!"
"A..Hả?" Lộng Nguyệt trong lòng lộp bộp hỏi lại.
Thác Bạt Diễm thấy nàng giả vờ ngây ngô, bất giác nở nụ cười tàn nhẫn: "Nàng là giả vờ không biết? Hay là...muốn giữ gìn thân thể cho ai?"
"Vương...Vương Gia, dân nữ....." Lộng Nguyệt muốn giải thích, nhưng trong lòng cô đang rối rấm suy nghĩ, rõ ràng cô đã bỏ thuốc mê vào rượu cho hắn uống rồi mà sao hắn vẫn chưa ngủ?