Xa hoa phủ đệ, mỗi một ngã rẻ là một cảnh đẹp, tuyệt đối không trùng lặp.
Trong vườn có ao sen, gió nhẹ thổi lướt qua, mặt nước nổi lên từng đợt gợn sóng nhỏ, không khí mang theo mùi thơm mát thổi vào trong đình.
Trong đình, một nam nhân khoát trên mình chiếc áo bào đỏ tươi, uể oải tựa vào ghế, khoé miệng treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo thấu xương.
Nam nhân có hàng lông mày kiếm tuyệt đẹp, đôi mắt đào hoa quyến rũ, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và các đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo tựa như điêu khắc.
Nam nhân có khí chất cao quý nhưng mang theo chút xa cách, vẻ mặt kiêu kỳ làm người ta cảm giác khó gần.
Hắn chính là Bắc Trữ Vương của Đại Yên Quốc, còn được gọi là Tuyên Vương Thác Bạt Diễm.
Bên cạnh ao sen, hai tên thị vệ đang gắt gao bóp chặt cổ một nữ tử, dùng sức ấn đầu nàng xuống nước.
Chờ nữ tử sắp không thở được thì lôi lên, sau đó ấn xuống tiếp, liên tục lập đi lập lại mấy lần như vậy, nữ tử bị hành hạ hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
"Dừng." Thác Bạt Diễm lạnh lùng nói.
Thị vệ lập tức đem nữ tử như cá chết mà vứt trên mặt đất.
Thác Bạt Diễm từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đi đến, cuối cùng dừng lại gần đỉnh đầu nữ tử nói.
"Nói đi, gian phu là ai?" Thác Bạt Diễm hỏi nữ tử.
Hắn làm như phát lòng từ bi, ôn nhu nói: "Chỉ cần ngươi nói ra, bản vương tâm tình tốt biết đâu sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Vương..... vương gia tha mạng....." Nữ tử hơi thở mỏng manh nằm trên đất miệng thì thào cầu xin tha thứ.
Thác Bạt Diễm "xì" khẽ cười một tiếng, nụ cười không có độ ấm, ánh mắt mang theo sự thương hại.
"Là.....Chung Kỳ." Nữ tử cuối cùng cũng không chịu nỗi loại tra tấn tin thần cùng giày vò thể xác nữa, hơi thở yếu ớt nói ra một cái tên.
"Ngươi xem, nàng ta đã bán đứng ngươi rồi đấy!" Thác Bạt Diễm lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Nữ tử căng thẳng, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi bị một thị vệ trói tay ra sau lưng, áp người quỳ xuống. Trên người đầy thương tích không nỡ nhìn, cậu ta chính là Chung Kỳ nữ tử vừa nói.
"Ngươi vì nàng ta mà bị đánh chết cũng không chịu thừa nhận là nàng ta quyến rũ ngươi, còn nàng ta vì kéo dài hơi tàn mà không do dự bán đứng ngươi." Thác Bạt Diễm giọng tiếc nuối nói rồi chậc chậc hai tiếng.
"Nữ tử thế gian này chẳng có ai thật lòng." Hắn nói một câu chế giễu rồi nhấc chân đi.
"Cô ta đem rút gân lột da làm thành quạt rồi đưa đến cho Vương Phi, nam nhân ném cho sói ăn đi." Hắn bước đi không quay đầu hạ lệnh.
Lời nói tàn nhẫn như vậy mà từ miệng hắn nói ra lại rất nhẹ nhàng, giống như chỉ là một câu nói đùa không quan trọng.
Nữ tử bởi vì hắn lật lộng không giữ lời mà tức giận không thôi, cố gắng chống đỡ thân mình lên hung hăng chửi:" Thác Bạt Diễm, ngươi là ác quỷ không phải người, ta nguyền rủa ngươi xuống địa ngục, ta nguyền rủa ngươi.....ô ô ô"
Lời nàng còn chưa nói hết đã bị thị vệ chặn họng lại chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Trong lòng Chung Kỳ sớm đã như tro tàn, không nháo, không ầm ĩ mà để thị vệ đưa đi.
Hắn vốn là hộ vệ của Thác Bạt Diễm mà lại cùng thϊếp thất của Thác Bạt Diễm ăn nằm, rơi vào kết cục như này là hắn tự chuốt lấy, gieo gió thì gặt bão.