Chương 2
Ba nữ nhân cùng một cái nha hoàn thế như hổ bổ bước vào phòng Dương
Phi
Tuyết.Dương
Phi
Tuyết là người mới, hoàn toàn không rõ những nữ nhân này là ai. Nhưng cô cũng không quản bọn họ là ai, chỉ cần cô không đυ.ng họ , mà họ vẫn muốn tìm cô gây
phiền toái vậy thì cô cũng không khách khí. Lục Vân mặt bị đánh cũng thành cái bánh bao rồi, còn khách khí hóa ra cô đúng ngốc tử rồi.
Cô tin tưởng với sự nhanh nhẹn và hiểu biết của Lục Vân ắt hẳn là không tự tìm
phiền phức rồi bị đánh đi, vậy chỉ còn một cách lí giải, đám nữ nhân này cố ý nhằm vào người của cô, nghĩ đến đó trong lòng Dương
Phi
Tuyết dâng lên một cỗ tức giận không nhỏ.
"Đại tiểu thư, xin người tha cho tiểu thư" Lục Vân gấp gáp van xin, giọng nói khẩn trương, chứa nhiều lo lắng không thể che dấu.
"Tiện tỳ câm miệng cho ta" quát lên là nha hoàn đang lôi kéo Lục Vân, ỷ thế có chủ nhân che chở, cũng chua ngoa không kém gì chủ nhân của mình. Nhưng lời vừa dứt, liền lạnh run bởi ánh mắt của ai kia phóng tới. Nàng ta liền co người im bặt.
Ngồi tại ghế không buồn động. Nghe Lục Vân xưng lên tiếng " đại tiểu thư" Dương
Phi
Tuyết đã rõ người tới là ai. Đồng thời hướng Lục Vân cho ra ánh mắt khích lệ, ý bảo nàng yên tâm, rồi Dương
Phi
Tuyết quét ánh mắt lạnh nhìn đám người đã vào tới, trên mặt vẫn duy trì thần sắc bình thản.
Nữ nhân đi đầu đích xác chính là đại tỷ của cô Dương
Phi
Liên, nàng ta nhìn thấy Dương
PhiTuyết vẫn lạnh nhạt khi nhìn thấy nàng ta thì có chút kinh ngạc trong lòng.
Dương
Phi
Tuyết từ khi nào thì có thần thái kia? Hết ngốc rồi sao? Không phải nói ba ngày trước còn sắp đi gặp diêm
vương
báo danh?
Hừ! Tiện nhân này, mệnh cũng thật cứng, đã sắp qua cửa môn quan còn có thể quay lại, sao còn không chết quách đi cho đỡ chướng mắt ta!
Dương
Phi
Liên suy nghĩ ác độc. Bên cạnh đó là nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu nàng ta, nhưng nàng ta không thể có đáp án! Nàng ta chỉ có thể bạo phát nó bằng cách nhằm vào chủ nô hai người Dương
Phi
Tuyết.
"Tiện nữ, thấy tỷ tỷ ngươi còn không tới hành lễ?" Dương
Phi
Liên trừng mắt, điêu ngoa, ngang ngược lớn tiếng trách mắng Dương
Phi
Tuyết. Mà chính Dương
Phi
Liên không biết, Dương
Phi
Tuyết đã không còn là Dương
Phi
Tuyết trước kia, cô đã không còn là ngốc tử, đương nhiên sẽ không để người khác bắt nạt mình cùng người của mình.
Hơn nữa, trước đây mỗi lần Dương
Phi
Liên đến tiểu viện của Dương
Phi
Tuyết đều với mục đích để khi dễ vị tứ muội ngốc này, cho nên trước nay Dương
Phi
Liên chính là bóng ma tâm lí lớn nhất của Dương
Phi
Tuyết khi còn sống, cho dù chỉ nhìn cũng không dám nhìn vị đại tỷ của mình. Cho dù, bản thân Dương
Phi
Tuyết là con gái của chính thê thì cũng bị Dương
PhiLiên bắt ép hành lễ khi gặp nàng ta. Bởi trong phủ, so ra thì địa vị Dương
Phi
Liên tuy là con thϊếp vẫn hơn Dương
Phi
Tuyết rất nhiều lần.
Lần này đến, Dương
Phi
Tuyết không có biểu lộ thần sắc gì khác ngoài lạnh nhạt, cũng không khép nép hành lễ với Dương
Phi
Liên, liền khiến nàng ta tức giận lớn tiếng.
Mà bên phía Dương
Phi
Tuyết, chưa tính đến chuyện cô là người của thế kỉ 21, có trí tuệ hơn người, chỉ riêng chuyện Dương
Phi
Tuyết theo vai vế quy cũ, vẫn nên được Dương
Phi
Liên cúi người hành lễ cũng đã đủ để cô cho nàng ta một trận bẻ mặt.
Tiện nữ? Đây là cách gọi mà nữ nhi của một tiểu thϊếp dùng trên người nữ nhi chính thê của tướng quân?
Xem ra trước đây Dương
Phi
Tuyết đúng là sống không mấy tốt đẹp a!
Tay chống một bên thái dương, một bộ dạng lười biếng, Dương
Phi
Tuyết dửng dưng đáp trả những lời chói tai vừa rồi của Dương
Phi
Liên:"Thật không dám lừa gạt,
Phi
Tuyết không biết đại tỷ lại có hứmg thú đến thăm
Phi
Tuyết vào giờ này, cho nên mới không kịp tiếp đón, bất quá ta cũng không nghĩ đại tỷ lại có hảo tâm đến thỉnh an ta như vậy nha, đại tỷ làm ta thạt không dám nhận đại lễ này rồi", nói xong còn cười nhẹ một tiếng, mà đối với Dương
PhiLiên đây hoàn toàn là đang khıêυ khí©h nàng ta.
Dương
Phi
Tuyết nổi đóa:"Tiện nữ, ngươi ở đó xàm ngôn cái gì? Còn không mau tới quỳ xuống hành lễ cho ta!"
"Tại sao ta phải hành lễ với tỷ a?" Ánh mắt vô tội.
"Ngươi... ngươi chán sống rồi sao? Còn dám cãi lại, hôm nay ta phải dạy dỗ cho ngươi biết thế nào là nên nghe lời" Dương
Phi
Liên chỉ tay vào mặt Dương
Phi
Tuyết rống.
Mà hành động đó thực sự làm Dương
Phi
Tuyết nổi giận, phải nói cô ghét nhất chính là ai chỉ tay thẳng vào mặt cô lớn tiếng. Cộng thêm hai lần bị mắng là "tiện nữ", tội thêm tội, Dương
Phi
Liên lần này sẽ thảm.
Muốn chỉnh cô, trước hết phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?
"Haha" Dương
Phi
Tuyết nghe xong, lớn tiếng cười, sự đột ngột của cô dọa đám người Lục Vân và Dương
Phi
Liên.
"Tiện nữ, ngươi cười cái gì?" Dương
Phi
Liên trừng mắt.
"Ta cười vì sự ngu xuẩn của ngươi a" nói đoạn liền nghiêm mặt lộ sát khí:" Dương
Phi
Liên, ngươi cho rằng mình là ai? Chỉ làccon của một tiểu thϊếp mà cũng dám ở đây dương oai múa mép, ngươi cho rằng ta không được
sủng
ái liền muốn khi dễ là khi dễ? Hừ, mơ tưởng, ta nói cho ngươi biết, dù cho ta có ra sao thì vẫn là đích nữ do chính thê của tướng quân Minh Nguyệt Quốc hạ sinh, tốt nhất ngươi biết điều ngoan ngoãn câm miệng lại, nếu không đừng trách ta không nhắc trước"