Chương 2

Tại nơi ở của Thanh Lam...

- Tham kiến tiểu thư _ cô vừa bước vào thì Từ Liên _ người hầu trung thành của mẹ cô lập tức hành lễ.

- Mẫu thân ở đâu?

- Phu nhân đang ở bên trong...

- Được _ cô trực tiếp đi vào trong.

- Tiểu thư, khoan đã...

- Có chuyện gì?

- Người đến đây là muốn gây sự gì với phu nhân sao? Mấy hôm nay phu nhân đã rất mệt rồi, mong tiểu thư...

- Ta đến để thỉnh an người, không gây gỗ gì cả.

- D..dạ?

Không đợi bà ta phản ứng lại cô đã đi thẳng vào trong.

- Mẹ! _ cô chạy đến sà vào lòng mẫu thân. Nhìn từ trên xuống mẹ cô đúng là như đóa hoa hồng héo hon, phần vì mệt mỏi phần vì buồn bực trong lòng.

- Sao con lại đến đây?

- Con đến thỉnh an người, mẫu thân sao người lại u sầu như vậy?

- Không sao _ người cười đáp nhẹ lại lời cô.

- Da của mẹ khô hết rồi...

- Là do không có thời gian để chăm sóc, mẹ cũng có tuổi rồi, quan trọng mấy cái này để làm gì nữa chứ.

- Tuổi nào thì cũng đều quan trọng chứ! Mẹ không thấy Tần thị sao? Bà ta lúc nào cũng lộng lẫy lấn lướt mẹ, mẹ phải làm cho bà ta lép vế để khẳng định chính thất.



- Được rồi, không còn việc gì thì con về

nghỉ ngơi đi, con vừa ốm dậy, cẩn thận sức khỏe.

- Người cũng vậy nhé, ngày mai con lại đến thăm người.

- Được.

Vô Ưu đang trên đường quay về nơi của mình thì bỗng có tiếng từ sau lưng vọng lại

- Ái chà...còn tưởng là ai, hóa ra là đại tỷ, tỷ vừa khỏi bệnh đã vội vàng đi tìm ai thế, có phải...là ý trung nhân hay ko!?

Nghe thấy giọng nói cô quay lại, là Vô Thanh Tuyết và Mặc Thừa Dục.

- Hóa ra là muội muội của ta đây mà, ta còn tưởng là nữ hầu nào trong nhà không biết phép tắc mà ăn nói to tiếng như vậy đó.

- Ngươi...

- Ăn nói hỗn hào, thấy bổn vương còn không biết hành lễ _ Mặc Thừa Dục lớn tiếng trách mắng cô.

- Hành lễ?

- Thật không ngờ tỷ lại không rõ lễ nghi như vậy, Thái tử là danh gia vọng tộc, tất nhiên phải hành lễ rồi

- Không những thế, Thanh Tuyết còn là vương phi tương lai của ta, cô cũng phải biết lễ nghi với nàng ấy.

- Ấy, điện hạ ~ như vậy không tốt lắm, dù gì tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của ta, sao lại hành lễ được chứ ~

- Muội muội nói phải đó, suy cho cũng thì điện hạ ngài cũng là "em rể tương lai" của ta, nếu nói lễ nghi, không phải điện hạ nên hiểu rõ hơn sao?

- Ngươi...

Cô đáp trả một cách cứng cỏi khiến hắn không thể nói thêm lời nào. Thật ra cô mới là người hứa hôn với hắn, thế nhưng hắn chỉ lợi dụng cô để có được quyền thế trong tay, trước mặt thì lời ngon tiếng ngọt sau lưng thì nhai nuốt "rác rưởi".



Nhìn thấy Thanh Tuyết tức đến đỏ cả mặt cô rất hả hê, kiếp trước vốn không ai dám đυ.ng đến cô không chỉ vì gia tộc cô lớn mạnh mà vì cô là một cô gái mạnh mẽ, ai ăn của cô một cô sẽ ăn lại gấp nghìn lần. Thấy Thanh Tuyết tức đến "biến dạng" gương mặt cô không nhịn được mà châm chọc

- Muội muội sao thế? Không khỏe sao? Sao mặt lại đỏ thế kia? _ Câu nói dường như là quan tâm lại mang đầy châm biếm của cô khiến Thanh Tuyết lúng túng thu lại cảm xúc.

Thấy tình hình không ổn Thanh Tuyết liền bắt đầu kịch bản yếu mềm của mình.

- Ái da~ Đầu ta đau quá.

- Tuyết Nhi, nàng không sao chứ? Nào, ta đưa nàng về nghỉ ngơi.

- Muội muội sao thế? Nếu không khỏe thì nên về nghỉ ngơi đi, nhớ là tránh tức giận nhiều mà tăng xông chết đó~

- Cô...đúng là miệng độc ác _ Thừa Dục trợn mắt nhìn cô.

- Điện hạ, ta muốn về phòng _ Thanh Tuyết vội lôi kéo hắn rời đi, ả biết nếu ở lại lâu thêm một chút thì hình tượng đoan trang của ả sẽ bị sụp đổ.

Lúc đi ngang qua, cô đã buông lời "nhỏ nhẹ" vào tai ả

- Muội muội " tốt " của ta, nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ta còn rất nhiều rất nhiều chuyện muốn hàn thuyên với muội đó _ nghe thấy câu nói đó khiến ả lạnh sống lưng, có chút sợ hãi, dường như trước mắt ả Vô Ưu đã không còn là Vô Ưu yếu đuối của ngày xưa nữa. Nhìn nụ cười "mưu mô" của cô khiến ả bất giác run người e sợ mà rời đi.

Sau khi trở về...

- Y Nhi, muội đi mua tất cả những thứ này về cho ta _ nói rồi cô đưa cho Y Nhi một tờ giấy, trên đó ghi nhưng thứ cần mua và kèm theo là túi ngân lượng.

- Tiểu thư, người muốn làm gì với những thứ này? _ Y Nhi nhìn vào tờ giấy đầy khó hiểu.

- Muội không cần hỏi, cứ mua đủ là được.

- Vâng.

- Mau đi đi, đi sớm về sớm.

- Vâng _ Y Nhi liền rời đi theo dặn dò của cô.

Lúc này...cô chỉ còn một mình, cô bắt đầu ngồi viết lại những kiến thức cần thiết mà cô biết ở kiếp trước vào một cuốn vở. Kiếp trước cô sống quá bon chen rồi, kiếp này có cơ hội được sống lại, cô hy vọng một đời được bình yên. Tuy nhiên, những ai muốn hại cô đều phải nhận lại hậu quả, ăn miếng trả miếng mới là phong cách của cô. Cô bắt đầu với việc trùng tu nhan sắc, sửa sang lại phong cách cũng như tóc tai và trang điểm. Những việc này với cô mà nói nó quá dễ dàng rồi. À, còn phải làm cho mẹ cô nữa. Cô lên công thức kĩ lưỡng rồi bắt đầu dọn dẹp lại phòng mình trong thời gian đợi Y Nhi trở về.