Chương 17

Hôm nay là ngày rút dịch cuối cùng của Mặc Tề Dịch để bước sang giai đoạn mới. Thế nhưng tâm trí của cô vẫn cứ ở trong những hồi ức, hoàn toàn không có gì gọi là ổn định. Thấy cô không tập trung, Mặc Tề Dịch đặt tay lên tay cô.

- Nếu nàng mệt thì hãy nghỉ một chút đi, đừng cố gắng quá sức.

Lúc này cô mới sực tỉnh, cô gbắttay Mặc Tề Dịch sang một bên, bắt đầu quá trình rút dịch lần cuối.

- Ta không sao, ngài ở đây đi, ta đi nấu ít canh nóng.

- Không cần đâu, nàng đang mệt thì hãy nghỉ ngơi đi.

- Không sao.

Nói rồi cô đứng lên đi ra ngoài. Nói là không sao nhưng cô lại không thể nào tập trung được. Cũng vì thế mà thái rau củ cảm thấy thiếu quá thái cả vào tay mình.

- A!

Sau một hồi vật vả cũng xong được bát canh. Cô mang canh vào cho Mặc Tề Dịch. Cầm bát cháo trên tay Vô Ưu, ánh mắt Mặc Tề Dịch lướt thoáng qua vết thương trên tay cô. Bỏ bát canh xuống, cầm tay cô lên đau xót.

- Sao lại bị thương ?

Vô Ưu vội rút tay lại, quay mặt đi.

- Không sao, do ta không tập trung thôi.

- Có chuyện gì sao? Ta cũng cảm thấy hôm nay nàng không tập trung lắm

- Ta...

- Có chuyện gì hãy nói đi, biết đâu ta sẽ giúp được nàng.

-...

Thấy cô ngập ngừng, Mặc Tề Dịch cười nhẹ nhìn cô, ánh mắt dành cho cô và chỉ đặc biệt dành cho cô vừa dịu dàng vừa tràn đầy tình yêu ngọt ngào.

- Mặc Tề Dịch!

- Hửm? Ta đây!

- Nếu như.... Nếu như thôi nha...

- Ừm hứm? _ Mặc Tề Dịch nhướn nhẹ mày.

- Nếu như ngài phải đến một thế giới khác, một nơi hoàn toàn xa lạ mà không thể trở về, thì ngài sẽ làm sao?

- Hửm?

- Thôi bỏ đi _ cô xoay người định đứng lên.

- Thì cứ sống thôi

- Sao?



- Ừm...dù sao cũng đâu thể trở lại, thay vì cố chấp thì nên chấp nhận và sống một cuộc sống thuộc về chính mình.

- Vậy sao?

- Phải.

- Ta hiểu rồi

- Nàng thì sao?

- Hả?

- Sao tự nhiên nàng lại hỏi câu hỏi này, chẳng lẽ...

- Chẳng lẽ?

- Chẳng lẽ nàng vốn không phải là người nơi này mà là ở một thế giới khác? Nàng đến từ đâu?

- ...

- Trả lời ta đi.

- Ngốc nghếch, tất nhiên ta là người của nơi này rồi, vớ vẩn.

- Vậy sao?

- Tất nhiên, ngài không tin ta sao?

- Được, nàng nói sao thì là vậy đi.

Trong lòng Mặc Tề Dịch bắt đầu dấy lên những nghi ngờ không biết từ đâu ra, chàng bắt đầu tò mò về cô gái này hơn. Muốn biết tất tần tật về nàng.

- Được rồi, ngài nghỉ ngơi sớm đi

- Được

- Vậy ta về đây.

- Nàng đi cẩn thận, ngày mai nếu mệt quá thì không cần đến, ta sẽ bảo A Vệ giúp ta thay thuốc

- Không, ngày mai ngài sẽ bắt đầu tập luyện đi lại, ta nhất định phải đến.

- Sao? Đi lại?

- Ừm

- Th..thật sao, nàng nói thật sao?

- Ta đã lừa ngài bao giờ chưa?

- Tốt quá rồi, tốt quá rồi.



Nhìn thấy ánh mắt sáng rực đầy hy vọng và niềm vui của Mặc Tề Dịch, cô bất giác nở nụ cười nhẹ. Trong lòng cũng rộn ràng, vui mừng vì Mặc Tề Dịch đã có thể có cơ hội đứng lên.

Sau khi cô về...

- A Vệ!

- Có thuộc hạ.

- Đi điều tra xem Vô Ưu lúc trước là người như thế nào?

- Vương gia nghi ngờ Vô Ưu cô nương sao?

- Không hẳn.

- Vậy...

- Ngươi bắt đầu có tính tò mò từ khi nào vậy

Mặc Tề Dịch dùng ánh mắt sắc bén như dao nhọn nhìn A Vệ, cảm nhận được sự đáng sợ, A Vệ toát mồ hôi vội vàng lui đi.

- Thuộc hạ sẽ đi ngay.

- Ừ.

Cùng lúc đó, Vô Ưu cũng đã về đến nhà. Cô ngồi xuống và suy nghĩ về câu trả lời của Mặc Tề Dịch. Đúng là bây giờ cô không thể quay về được, có cố chấp thì cũng vô dụng. Nhưng cô lại sợ, sợ lỡ như mình phải lòng Mặc Tề Dịch thì phải làm sao? Cô không phải người nơi này, quy tắc một chồng một vợ, một đôi một tình yêu vĩnh hằng của cô liệu chàng có thể đáp ứng được? Cô thật sự muốn ích kỷ một lần có một tình yêu đẹp như những tiểu thuyết mà cô đã đọc. Bây giờ cô xuyên không rồi, nhưng tình yêu với cô mà nói thật xa xỉ. Cô phải làm gì và nên làm gì đây? Ôm những suy nghĩ trong lòng, cô mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, cô đến bắt đầu tập luyện cho Mặc Tề Dịch đứng lên. Nhìn thấy cách Mặc Tề Dịch dùng lực một cách khó khăn, lòng cô thoáng qua cơn quặn thắt trong lòng. Cô đỡ chàng dậy. Bước theo từng bước chân của chàng. Kiên nhẫn từng chút từng chút một. Sau đó lại nấu canh và pha trà cho Mặc Tề Dịch tẩm bổ. Vì hôm nay mất quá nhiều sức lực, Mặc Tề Dịch đành phải nghỉ ngơi sớm để lấy lại sức. Cô ra về. Sau khi cô về thì A Vệ cũng đem tin đến.

- Nói đi

- Bẩm vương gia, Vô Ưu tiểu thư đúng là gần đây có thay đổi rất nhiều

- Hửm? Ý ngươi là?

- Theo thuộc hạ điều tra thì Vô Ưu của trước kia rất ngốc nghếch, không bao giờ học hành tốt, càng không biết gì về y thuật hay ca múa. Người ta còn nói...

- Nói gì?

- Vô Ưu tiểu thư lúc trước rất xấu xí, không phải là một mỹ nhân xinh đẹp như bây giờ, cũng chính vì quá xấu xí nên mới bị Thái tử lợi dụng và vứt bỏ.

- ....

- Vương gia...

- Lui xuống đi.

- Vâng.

Mặc Tề Dịch lục lại những cuốn sách cổ lúc xưa mẫu phi để lại, có một ghi chép về việc hoán đổi linh hồn, linh hồn của người này sẽ nhập vào xác của người kia theo một cách kì diệu nào đó và không thể tách ra. Quá trình hoán đổi có thể đến từ những nơi khác nhau hoặc thời gian khác nhau. Xem đến đây, trong lòng Mặc Tề Dịch đã có câu trả lời chắc chắn. Nhưng chàng không vạch trần mà sẽ chờ đợi đến ngày Vô Ưu chính miệng thú nhận với mình.

- Dù nàng là ai, ta vẫn yêu nàng, chỉ có thể là nàng.