Chương 2

Lâm Duật Ngôn đã lớn thế này, lần đầu tiên bị người đặt biệt danh.

Sắc mặt cậu từ trắng chuyển sang đỏ, siết nắm đấm thật chặt, hơi tức giận nói: “Tôi không tên là Lâm kiều kiều!”

Cố Diệu Dương đốt điếu thuốc trước mặt cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Thật sao? Vậy cậu tên là gì nhỉ?”

“Tôi tên…”

“Lâm mít ướt?” Cố Diệu Dương không để cậu nói hết lời, nhướng mày, chặn lại lời nói của cậu.

Lâm Duật Ngôn luôn luôn nói không lại hắn, cũng không muốn tranh luận với hắn, lúc này đυ.ng phải cũng tốt, lấy ra một lá thư chủ nhiệm tự tay viết từ trong cặp đưa cho hắn. Không tình nguyện nói: “Cô Lý hy vọng cậu có thể về đi học, sắp lên mười hai rồi, cô ấy hy vọng cậu đừng bỏ bê việc học.”

Cố Diệu Dương thản nhiên liếc qua lá thư, không nhận.

Lâm Duật Ngôn tiếp tục nói: “Lời cô Lý muốn nói với cậu đều ở bên trong, cậu tự đọc đi, tôi phải về nhà.”

Cố Diệu Dương không thèm để ý, cầm điếu thuốc đi về phía phố bar.

Lâm Duật Ngôn nhíu nhíu mày, đuổi theo đưa thư cho hắn, nghiêm túc nói: “Mời cậu nhận lấy.”

Cố Diệu Dương: “Tại sao tôi phải nhận?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đây là của cô giáo đưa cho cậu.”

Cố Diệu Dương: “Bà ấy đưa cho tôi, tôi nhất định phải nhận?”

“Vậy, vậy tại sao cậu không nhận? Cô Lý đã gọi cho cậu rất nhiều cuộc, nhưng căn bản không gọi được, cô đang mang thai, không có cách nào tự thân tới cửa tìm cậu, cho nên mới nhờ tôi tới…”

Cố Diệu Dương nhìn như nghi hoặc hỏi: “Tại sao nhờ cậu?” Lại bỗng cúi thấp đầu, gần sát chóp mũi cậu, nghiền ngẫm nói: “Cậu với tôi là quan hệ thế nào?”

Hơi thở của Lâm Duật Ngôn ngừng lại, không khỏi lùi về sau.

Tuy rằng tính cách của Cố Diệu Dương tồi tệ, dáng dấp lại cực kỳ đẹp, đuôi mắt dài nhỏ, cái mũi anh tuấn, đôi con. ngươi đen bóng giống như ngôi sao sáng ngời nhất trong bầu trời đêm, ngay cả lông mày, cũng giống như được vẽ lên. Hắn nên trông hiền lành vô hại, lại đường hoàng chói mắt.

Ngày đầu tiên khai giảng cấp ba, Lâm Duật Ngôn nghĩ như vậy…

Khi đó cậu rất muốn trở thành bạn bè với Cố Diệu Dương, dù sao ai cũng thích người có khuôn mặt đẹp, Lâm Duật Ngôn cũng không ngoại lệ. Cho nên cậu đặc biệt chú ý Cố Diệu Dương, ngay cả tan học cũng không cần tài xế tới, muốn đi theo sau Cố Diệu Dương, kiếm cái cớ nói chuyện phiếm với hắn.

Thời gian ban ngày không có cơ hội, suốt một ngày, Cố Diệu Dương đều đang ngủ, mặc kệ lên lớp tan học.

Lúc đó hai người một trước một sau, đi qua một cái cầu vượt, đυ.ng phải một đám cầm gậy gộc, điểm tụ họp hút thuốc của đám côn đồ cắc ké.

Nghe nói đám côn đồ kia rất phách lối, thường xuyên đánh nhau ẩu đả, cản đường cướp bóc. Mặc dù Lâm Duật Ngôn chưa đích thân trải qua, nhưng thời điểm thế này chắc chắn phải tránh đi.

Có vẻ như Cố Diệu Dương không chú ý, bước chân không dừng, sắp đi tới bên cạnh đám côn đồ.

Lâm Duật Ngôn sợ hắn bị bắt nạt, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vọt tới chặn trước mặt hắn, thậm chí không để ý đến sự thật hắn cao hơn mình một cái đầu, thoạt nhìn còn cường tráng hơn mình nhiều.

Suy nghĩ kỹ một chút, tóc vàng kia cũng lăn lộn trong đó, hắn ta lôi cổ áo của Lâm Duật Ngôn hỏi mày có ý gì? Lâm Duật Ngôn không thể hiểu, sau khi tránh ra, túm lấy tay của Cố Diệu Dương chạy đến chỗ an toàn.

Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, vừa chạy vừa nói với Cố Diệu Dương đừng sợ, kết quả khi tóc vàng dẫn theo một đám côn đồ l*иg lộng đuổi tới, vậy mà đồng loạt gọi Cố Diệu Dương một tiếng “Anh.”

...

Trong chuyện hiểu lầm này, giải thích rõ ràng là được, mặc dù Lâm Duật Ngôn không hề nghĩ rằng Cố Diệu Dương cùng một loại người với đám côn đồ kia.

Cậu bắt đầu cảm thấy con người đều có tốt có xấu, dù là Cố Diệu Dương làm bạn với côn đồ, chắc cũng có nỗi khổ tâm. Đối với cậu không hề có bất kỳ tí thành kiến nào.

Chỉ là không nghĩ tới, mắt cậu bị mù.

Từ sau lúc đó, ngày tháng xuất hiện ở trường không nhiều của Cố Diệu Dương, đều trở thành cơn ác mộng của cậu.

Ví dụ như ngày mưa dầm lừa cậu lên sân thượng, lại không cho cậu về đi học. Biết cậu sợ ma nhất, lại tỉnh bơ kể chuyện ma cho cậu, trên sân thượng gió táp mưa sa, sấm sét đì đùng, phối hợp với giọng nói âm hiểm lành lạnh của hắn thật sự rất đáng sợ, đỏ mắt, thế là bị nắm thóp, gọi cậu mít ướt, cười nhạo cậu như con gái.

Lâm Duật Ngôn cảm thấy oan ức ghê, hôm đó căn bản cậu không rơi nước mắt. Về sau biệt danh ngày càng nhiều, tiểu thư, cậu ấm, đồ yếu ớt, thật ra xòe tay tính toán, ròng rã hai học kỳ, thời gian Cố Diệu Dương đến trường cộng lại cũng chưa được mười ngày, nhưng chỉ cần hắn vừa xuất hiện, Lâm Duật Ngôn ắt sẽ gặp nạn, cho nên cậu thật sự, vô cùng ghét Cố Diệu Dương, muốn tránh hắn thật xa.

Nhưng tất cả những điều này trong mắt chủ nhiệm lớp, lại trở thành quan hệ tốt, nói cậu là người duy nhất trong lớp có thể nói chuyện được với Cố Diệu Dương, cho nên bảo cậu tới đưa thư, để cậu khuyên Cố Diệu Dương về đi học.

Căn bản cậu không khuyên nổi, thậm chí ngay cả thư cũng không đưa được.

“Tôi với cậu không có quan hệ gì sất.” Lâm Duật Ngôn hầm hừ đập lá thư trên ngực Cố Diệu Dương, không khách sáo nói: “Cậu muốn đọc thì đọc, không muốn đọc thì thôi.”

Cố Diệu Dương vẫn không nhận, đứng thẳng người, mặc kệ lá thư rơi trên mặt đất.

Lâm Duật Ngôn không muốn để ý, quay người muốn đi. Đột nhiên nghe thấy Cố Diệu Dương hỏi cậu: “Cậu vừa nói, cô Lý mang thai?”

Lâm Duật Ngôn vô thức “Ừ” một tiếng.

“Mấy tháng?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Cũng sắp sinh rồi.”

“Ồ? Vậy đúng là vất vả.” Cố Diệu Dương nói: “Mang thai còn phải nằm sấp trên bàn làm việc múa bút thành văn, nhọc lòng vì học sinh, thật sự đáng kính.”

Lâm Duật Ngôn nắm chặt quai đeo cặp, lén “Hừ” một tiếng, “Cậu biết thì tốt.”

Biết còn không mau mau nhặt thư lên?

“Nhưng, đáng tiếc.”

Lâm Duật Ngôn không dừng bước chân, cậu không muốn dây dưa vấn đề này với Cố Diệu Dương, thư đã đưa tới, nhiệm vụ cô giáo giao cho cậu cũng coi như hoàn thành rồi.

“Một lá thư sạch sẽ bị rơi trong vũng nước, mực cũng nhòe ra, uổng phí chà đạp tấm lòng của cô giáo, chậc…”

Vũng nước ở đâu? Lâm Duật Ngôn bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy trên tay Cố Diệu Ngôn có một chai nước khoáng không biết từ khi nào, đang vặn nắp chai, muốn đổ lên lá thư.

Cậu đành phải chạy ngược về nhặt thư lên, tức giận nói: “Cậu làm gì?”

Cố Diệu Dương nhếch miệng: “Không phải cậu ném thư rồi hả? Quản tôi xử lý ra sao?”

“Cậu…” Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi không ném, là cậu không nhận mới rơi xuống đất.”

Cố Diệu Dương ngay thẳng nói: “Tôi không muốn nhận.” Lại như cười như không nói: “Cậu vẫn nên cầm thư về đi, dẫu sao ngày mai có mưa, cứ cho là bây giờ rơi xuống đất không sao, ngày mai cũng sẽ bị nước mưa cuốn đi, có lẽ sẽ xuống cống thoát nước, không chừng sẽ vào đống rác.”

Lại xoay bả vai của Lâm Duật Ngôn, để cậu đối mặt với phố bar ha ha nói nhao nhao, nói bên tai cậu: “Con phố này rất nhiều người, người say rượu cũng không ít, mỗi người một bước giẫm lên lá thư, nhiều lắm là dính ít đất, nhưng nếu có người nôn ra thì phải làm sao? Từng chữ cô Lý viết ra, dồn vào tất cả yêu thương, cứ như thế bị chà đạp, có phải quá đáng thương?”

Cố Diệu Dương không nói, Lâm Duật Ngôn còn có thể giả vờ không biết kết cục của lá thư này, đọc hay không đọc, ném hay không ném, đều chẳng liên quan gì tới cậu.

Nhưng lúc này hắn nói rõ ràng thế kia, đại khái đó là hắn sẽ không nhận lá thư này, nếu cưỡng ép đưa cho hắn, hậu quả đó tự mình thể nghiệm, lại lôi thiện ý của chủ nhiệm lớp ra đâm vào tim cậu, quả thực quá xấu xa!

“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Lâm Duật Ngôn quay đầu nhìn hắn.

Cố Diệu Dương tựa như chơi chán rồi, thuốc lá trên tay cũng sắp hút hết, hắn liếc Lâm Duật Ngôn một cái, hỏi: “Cậu chỉ muốn bảo tôi nhận lá thư này?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Là cô Lý nhờ.”

“Ai nhờ không quan trọng.” Hắn nói: “Hôm nay mắt tôi hơi đau, không muốn đọc cho lắm.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy tôi đọc cho cậu nghe.” Nói đoạn định mở thư ra, Cố Diệu Dương lại đột nhiên bịt hai tai, nhướng mày nói: “Tôi cũng không muốn nghe.”

“Cậu...” Lâm Duật Ngôn chưa từng thấy cái loại vô lại như hắn, vừa vội vừa ấm ức, giận tới nỗi mặt đỏ bừng, vẻ mặt này rõ ràng lấy lòng Cố Diệu Dương, hắn thấp giọng cười một tiếng, giơ tay búng trán Lâm Duật Ngôn một cái.

Không nhẹ không nặng, lưu lại một chấm đỏ.

“Chí ít hôm nay không muốn nghe, nếu cậu thật sự muốn đọc, ngày mai tới đây đi.”