Chương 13

Trong phòng khách.

Cha ta cung cung kính kính dâng trà lên cho Vương thái giám, cười nịnh nọt: “Công công, đây là trà Long Tỉnh mới hái mùa xuân năm nay, chắc chắn là không so được với trong cung nhưng ngài nếm thử xem.”

Vương thái giám ngẩn người nhìn về hướng ta vừa rời đi, đột nhiên hồi phục tinh thần, nhận trà ngửi ngửi rồi cười khẩy: “Đây là trà cũ từ năm kia, còn dám lấy ra lừa ta.”

Cha ta xấu hổ mặt đỏ bừng: “Đây… Đây là của nhị tế tử hạ quan, Đỗ Thiên Minh, đưa sang, nói là trà mới, chắc là nói cho hạ quan vui thôi, thật xấu hổ với công công!”

Vương thái giám cười nhạo: “Đỗ Thiên Minh kia cũng chỉ là một tên thương nhân, tục tĩu, sao hiểu được về trà?”

Cha ta khom lưng cúi đầu, tiếp tục nịnh nọt: “Đương nhiên rồi! Công công cả đời phụng dưỡng ngự tiền, trà đạo lại chính là nghề của ngài! Công công, ngài cảm thấy tiểu nữ Thúy nhi nhà hạ quan thế nào?”

Vương thái giám liếʍ liếʍ môi: “Không tồi, Tiểu Thúy rất xứng với ta.”

Cha ta nghẹn họng, mắt trợn tròn: “Với… với ngài?”

Ông ta nhìn đống nếp nhăn hằn sâu trên mặt Vương thái giám, nuốt nước miếng: “Tiểu nữ tuổi trẻ không hiểu chuyện, sợ là không hầu hạ tốt cho công công.”

Vương thái giám cười lạnh, nhấc chân lên bắt chéo lại: “Vưu đại nhân, nghe nói nhị tiểu thư nhà ngươi đã định thân với tên thương nhân kia?”

Cha ta gật đầu: “Mấy ngày trước đã định thân rồi ạ, ba tháng sau sẽ thành hôn.”

Vương thái giám lắc đầu: “Tiếc thật, nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương, vốn mang mệnh vương phi, thế mà lại đi theo một thương nhân.”

Sắc mặt cha ta trắng bệch: “Vương… vương phi?! Công công nói gì vậy?”

Vương thái giám cười nói: “Ta có một nghĩa tử làm việc trong phủ Lương vương điện hạ. Ngươi biết Lương vương là ai không, chính là ấu tử của Thái Hậu nương nương, là cục cưng trên đầu quả tim của người. Tiếc là năm xưa vương gia chắn tên độc cho bệ hạ, bị thương nặng, dẫn đến trí lực bị ảnh hưởng, chỉ như một hài tử bảy tám tuổi.”

Cha ta vội rót thêm trà: “Ý ngài là?”

Vương thái giám nhấp miếng nước: “Nghĩa tử của ta mấy ngày trước viết thư nói bệ hạ phái Lương vương tới Từ Châu làm việc công, có lẽ sẽ đi ngang qua đây. Trong thư còn nói trên đường đi vương gia còn vẽ tranh mỹ nhân, vậy là tiểu tử ngốc biết động xuân tâm rồi.”

Cha ta đã hiểu bảy tám phần: “Nhưng nhị tiểu nữ nhà hạ quan đã định thân với Đỗ gia rồi.”

Vương thái giám trợn mắt: “Ngu vậy! Một thương nhân thấp hèn sao so được với hậu duệ quý tộc! Vưu đại nhân, chỉ cần ngươi chịu đưa đại tiểu thư cho ta, ta sẽ nghĩ cách đưa nhị tiểu thư đến trước mặt vương gia. Loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, bỏ lỡ là không có nữa đâu.”

Ánh mắt cha ta liếc qua liếc lại, suy nghĩ một hồi rồi thân thiết nắm tay Vương thái giám: “Tế tử của ta.”

Đuôi lông máy Vương thái giám nhếch lên: “Nhạc phụ đại nhân.”

Hai người họ cười đầy đáng sợ.