Chương 74: Đoạt lấy (2)

Đứng ở bên giường, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chăm chú nhìn người trầm ngủ ở trên giường. Lam Vận Vanh tiến tới nhặt lên sách mà người nọ làm rơi trên mặt đất, đặt lên trên bàn bên cạnh, Lưu Vận Tranh thì đưa tay, làm cho nội thị cùng các cung nữ phía sau lui ra. Trên chiếc bàn con thấp bên giường bày một bầu rượu cùng chung rượu, có thể thấy người nào đó nhàn nhạ nửa ngày, ở trong tẩm cung tự rót uống một mình, hiện nay không phải ngủ, mà là say.

“Xem ra Hãn Triệt rất thích cống phẩm rượu mà Phục Đông đưa tới.” Lưu Vận Tranh cởi long bào, đi đến bên giường ngồi xuống, một tay khẽ vuốt gương mặt ngủ say của người trên giường.

“Ân ngô.” Lưu Vận Tranh vừa mới đυ.ng tới Bạch Hãn Triệt, thì nghe miệng người này phát ra ưm một tiếng.Taygã dừng ở cổ Bạch Hãn Triệt, giương mắt nhìn về phía Lam Vận Vanh.

Người trên giường xoay người, tay rớt xuống đất, cau mày, miệng lại phát ra tiếng ưm làm tâm tư người ta xôn xao, con ngươi Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nháy mắt thầm trầm, đem người không biết đang mơ thấy gì ôm tới trên giường.

Vận Tranh, Vận Vanh, đừng… Lúc thân thể bị mạnh mẽ tiến vào, hắn chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt. Không thể ức chế khát cầu, cảm thấy hổ thẹn khủng hoảng, sắp đem hắn chém thành hai đoạn. Bị thân đệ biến thành nữ tử đặt ở dưới thân, mà hắn, cuối cùng lại càng không ngừng khẩn cầu bọn họ tiến vào cùng co rúm, hắn phải đối mặt phụ thân như thế nào, đối mặt người khác như thế nào.

“Vận Tranh… Vận Vanh…”

“Hãn Triệt.”

Quần áo bị quăng trên mặt đất, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh buông màn. Người trên giường thấp giọng gọi bọn họ, thống khổ, khát cầu, lại thêm vài phần vui thích.

“Hãn Triệt, ngươi là của chúng ta!”

“Hãn Triệt, sinh đứa con cho chúng ta!”

“Vận Tranh, Vận Vanh, ôm ta đi… Ôm ta…”

Đông cung đột nhiên biến thành phúc lộc lâu, vẫn là ở trên giường, mà hắn thế nhưng vạn phần chờ mong bọn họ tiến vào. Tại sao lại như vậy? Vận Tranh, Vận Vanh, đệ đệ của hắn, hắn… Không thể rời khỏi, không thể rời khỏi đệ đệ.

“Ân…”

Liếʍ đầu nhũ Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh cởi tiết khố của hắn. Sau khi hướng huynh đệ của mình nháy mắt, y xâm nhập vào giữa hai chân Bạch Hãn Triệt, đỡ lấy du͙© vọиɠ chính mình sớm dâng trào cương cứng.

Đêm còn chưa xuống, trong tẩm cung của Hoàng Thượng Lưu Vận Tranh truyền ra động tĩnh làm người ta mặt đỏ tim đập. Uống rượu nên Bạch Hãn Triệt quẳng lại tất cả trói buộc, tận tình hưởng thụ vui thích mà hai người gây cho hắn. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng phá lệ phóng túng, từ sau khi đệ đệ được chuẩn đoán là bị bệnh si, bọn họ không còn không hề cố kỵ mà cùng người này yêu nhau như trước.

“Vận Tranh, Vận Vanh… Không cần, không cần…”

Đang chăm chỉ cày cấy Lưu Vận Tranh nguy hiểm mà nheo lại mặt. Không cần? Hãn Triệt không cần?! Thái tử Lưu Thao đã hai tuổi, chẳng lẽ người này kỳ thật cũng chưa tha thứ bọn họ? Hắn vẫn không bỏ xuống được quá khứ?

Sau một lát tạm dừng, Lưu Vận Tranh mạnh mẽ chống đối, người này đã sinh cho bọn họ đứa con trai, cho dù hắn không thể quên được, hắn cũng chỉ có thể yêu thương bọn họ thôi!

“A! Vận Tranh, Vận Vanh.” Bạch Hãn Triệt vẫn ngủ say theo bản năng gọi, ngoại trừ gọi tên hai người ra, chính là một tiếng “không cần”.

Không muốn nghe tiếng “không cần” làm cho bọn họ tức giận cùng bất an, Lam Vận Vanh một tay che miệng Bạch Hãn Triệt, một tay an ủi du͙© vọиɠ của hắn, ghé vào lỗ tai hắn hạ lệnh: “Hãn Triệt, không cho phép ‘không cần’. Ngươi là của chúng ta!” Tuy rằng đã làm cha, nhưng y cùng huynh trưởng của mình giống nhau, đối với người này không muốn buông tay!

Không cần buông hắn ra, không cần ghét bỏ hắn. Hắn cái gì cũng sẽ không, cái gì đều không có, nếu không phải phụ thân hảo tâm thu dưỡng hắn, hắn sẽ không gặp được bọn họ, lại càng không nhận được bọn họ yêu thương cưng chiều. Dù đã sinh con, hắn cũng không thể trở thành người như phụ thân, Vận Tranh, Vận Vanh, không cần buông tay hắn ra, tựa như trong quá khứ vậy, một lần lại một lần nói cho hắn biết, hắn là của bọn họ.

Trước đây không ngừng sợ hãi cùng bất an. Hắn sợ mất đi phụ thân yêu nhất, càng sợ mất đi đệ đệ mà hắn ỷ lại. Hắn vẫn cho rằng đệ đệ khi dễ hắn, nhưng ngay cả chính hắn cũng không dám suy nghĩ, nếu có một ngày đệ đệ không còn khi dễ hắn nữa, hắn nên đi nơi nào.

“Hãn Triệt là của chúng ta!”

“Hãn Triệt chỉ có thể đối với chúng ta cười!”

“Hãn Triệt chỉ có thể theo chúng ta ngủ!”

Vận Tranh, Vận Vanh, không cần có người khác, chỉ có thể có hắn.

“Ngô…”

Hạ thân đau đớn làm cho hắn từ trong quá khứ tỉnh lại, hắn không rõ ràng lắm tình hình trước mắt, chỉ biết là giường đang di chuyển, chính mình đang di chuyển.

“Vận Tranh… Vận Vanh… Ân ngô.” Vòng tay qua ôm lấy người trước ngực, vô lực mà gọi, mới phát giác hai người đều ở trong cơ thể hắn. Nhưng mà vì sao đầu của hắn choáng váng như vậy?

“Hãn Triệt, ngươi là của chúng ta!” Trăm miệng một lời, mang theo lửa giận, mang theo cường thế.

“Ân…” Hai người này là xảy ra chuyện gì? Đầu thật sự choáng váng, tay chân không có nửa điểm khí lực.

“Vận… Ngô ân…” Thở dốc, hoả trụ trong cơ thể làm cho hắn nói không ra lời, sau khi cảm thấy hai người phát tiết vào trong hắn, đều không phát hiện hai người đang tức giận, chỉ biết là đầu của hắn chưa bao giờ có choáng váng như vậy.

Vô lực mà ghé vào trên người Lam Vận Vanh, hắn phân không rõ giờ là sáng hay tối. Phụ thân mang Dụ Đầu cùng Thao nhi đi ra ngoài lễ Phật, sinh phụ đi Nam Sơn hái thuốc, Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng buổi chiều đến bồi hắn uống rượu, hiện tại người đi đâu rồi?

“Hãn Triệt, ngươi có phải vẫn còn trách chúng ta hay không?”

Trách? Trách cái gì? Quốc sự trọng yếu, hắn không trách bọn họ không có thời gian bồi hắn. Hôm nay vò rượu kia uống thật ngon.

“…” Nghe người này mang theo tửu khí nói nhỏ, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhíu mi nhìn lẫn nhau.

Lam Vận Vanh ở bên tai Bạch Hãn Triệt hỏi: “Hãn Triệt, chuyện quá khứ, ngươi không thể quên được?” Bọn họ hy vọng hắn vĩnh viễn quên mất.

Chuyện quá khứ? Chuyện gì? Các ngươi không nên không cho phép Cừu Lạc quay về kinh, sự kiện kia là lỗi của hắn, không liên quan Cừu Lạc, huống chi kinh thành là gia hương của người nọ. Hắn đã cho người xin Cừu Lạc quay về kinh.

“Cừu Lạc?” Không hỏi thì thôi, vừa hỏi lại hỏi ra chuyện trọng yếu như thế. Hãn Triệt thế nhưng ở sau lưng bọn họ gặp “tình địch”!

“Hãn Triệt, ngươi thích Cừu Lạc?!” Không chỉ … là tức giận, mà còn muốn gϊếŧ người.

Thích? Thích… Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trong lòng của hắn chưa bao giờ chứa những người khác, hắn cả ngày bị người “khi dễ”? Sao lại đi thích người khác? Cừu Lạc, Cừu Lạc xem hắn như là ân nhân, hắn đem Cừu Lạc, trở thành bằng hữu, một loại bằng hữu khác.

“Khi dễ? Bằng hữu?” Huynh đệ song sinh đồng thời nhíu mày. Trong lòng có một chút ngọt ngào cùng giấm chua.

“Hãn Triệt, ngươi là của chúng ta.”

Mà trước đây bọn họ không hiểu thế nào là yêu, chỉ là không thích người này đối với người khác cười, cùng người khác nói chuyện, lại càng không vui khi hắn cùng người khác chung một cái giường. Muốn đem tất cả của người này đều khoá vào trong mắt của mình, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Nói bọn họ bá đạo cũng tốt, quá đáng cũng thế, người này, chỉ có thể là của bọn họ!

Vận Tranh, Vận Vanh, không cần, không cần buông hắn ra. Hắn sinh đứa con, đời này kiếp này, cũng đừng muốn có người nào khác, chỉ có hắn, chỉ cần hắn mà thôi. Không cần buông hắn ra, đừng, không cần hắn.

“Hãn Triệt.”

Lửa giận nhanh chóng bị trừ khử. Hai người cười ngây ngốc hôn người trong ngực thở dốc dần dần bình phục lại. Thì ra, người này nói không cần, là có ý này, hại bọn họ tức giận nửa ngày.

“Ngốc Hãn Triệt. Ngươi từ nhỏ đã được định là hoàng hậu rồi.” Gã chưa bao giờ nghĩ tới sẽ lấy người khác, cho dù còn trẻ có lúc hồ đồ ôm người khác, gã cũng nhận định hoàng hậu của mình chỉ có Bạch Hãn Triệt.

“Ai dám đối với ngươi động tâm tư, ta gϊếŧ cửu tộc nhà hắn! Cừu Lạc, ta không gϊếŧ hắn đã là thủ hạ lưu tình.” Nếu không phải sợ người này tự trách, y sao lại đợi sau khi được mười lăm tuổi xuất cung mới động thủ, người đầu tiên y ôm chính là hắn.

“Vận Vanh… nước.” Mơ mơ màng màng nghe được tiếng của Vận Vanh, hắn hô. Chỉ chốc lát sau, có người hôn lên hắn, dòng nước tiến vào. Thân thể bị người khẽ vuốt, hắn lại buồn ngủ.

“Hãn Triệt, ngủ đi.” Có người đem hắn đặt nằm ngay ngắn, ôm hắn. Là bọn họ, cho dù đang ở trong mộng, hắn cũng biết là bọn họ.

“Vận Tranh, Vận Vanh…”

“Ngủ đi.”

Nụ hôn dừng ở trên mắt hắn, hắn muốn ngủ.

“Không cần… Không cần…”

“Ngốc Hãn Triệt.”

Sau khi người này lại ngủ say, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lại tách ra hai chân hắn. Bọn họ sẽ cho hắn biết bọn họ là không hề không cần hắn.

Toàn văn hoàn

Cái này là phiên ngoại của “Tâm thủy dao” trong phiên bản xuất bản ^