Chương 51

“Tiến vào.”

Đang phối dược, Tôn Hạo Lâm sau khi nhìn thấy người vào là ai, lập tức đứng lên, có vẻ cực kỳ cao hứng.

“Hãn Triệt.”

Bạch Hãn Triệt đứng ở cửa, ánh mắt sau khi liếc nhìn Tôn Hạo Lâm một cái liền nhìn về phía khác, mặt lộ vẻ khó khăn. Tôn Hạo Lâm buông dược liệu trong tay, trầm thanh hỏi: “Hãn Triệt, xảy ra chuyện gì?”

Mặt Bạch Hãn Triệt bắt đầu đỏ bừng, hắn há mồm, nắm chặt quyền, nhưng một câu đều nói không được.

“Hãn Triệt, cảm thấy không thoải mái?” Tôn Hạo Lâm nóng nảy, đi nhanh tới định bắt mạch cho Bạch Hãn Triệt, kết quả hắn còn chưa đυ.ng tới tay đứa con, đã bị đối phương né tránh. Tôn Hạo Lâm nhất thời sửng sốt.

Hướng phía sau lui hai bước, Bạch Hãn Triệt lại há mồm, trên trán toát ra mồ hôi. Lúc trước suy nghĩ sẽ nói như thế nào, nhưng khi chuyện tới trước mắt thì một câu cũng nói không ra.

“Ta...... Có, cái kia......”

“Hãn Triệt?”

Tôn Hạo Lâm không dám tiến lên, nóng lòng nhìn hắn.

“Ngươi, ngươi có thể hay không......” Bạch Hãn Triệt sờ sờ mặt, Tôn Hạo Lâm thấy thế lập tức xoay người lấy xuống giả da. Sau khi hắn lấy chân diện mục đứng ở trước mặt Bạch Hãn Triệt, đối phương lại càng khẩn trương.

“Hãn Triệt?” Tôn Hạo Lâm cũng khẩn trương theo, nghĩ thầm không biết đứa con xảy ra chuyện gì?

Bạch Hãn Triệt trừng lớn hai mắt, hé miệng, móng tay hung hăng bấu vào da thịt, sau khi thở hổn hển vài cái, hắn đột nhiên nhắm mắt lại.

“Phụ, phụ, phụ...... Phụ thân!”

Nhỏ giọng kêu một tiếng, Bạch Hãn Triệt xoay người mở cửa hốt hoảng chạy đi ra ngoài, không có nhìn thấy Tôn Hạo Lâm đứng ở phía sau vẫn không nhúc nhích.

“Bính”

Đóng cửa phòng, Bạch Hãn Triệt ôm ngực thở hổn hển, gọi, hắn gọi được rồi. Ngồi xổm xuống, Bạch Hãn Triệt ôm lấy chính mình, khoé miệng hơi hơi gợi lên. Vận Tranh, Vận Vanh, ta đã gọi được rồi.

Trong đầu trống rỗng đứng ở nơi đó, lệ trong mắt Tôn Hạo Lâm không tự giác bừng lên. Hắn tựa hồ nhớ tới rất nhiều năm trước, Hà Hương quỳ trên mặt đất, cầu y giúp nàng có một đứa con.

“Ngô......” Thống khổ che lấy hai mắt, Tôn Hạo Lâm thấp giọng khóc, con ta, đứa con của ta.

Từ sau khi gọi Tôn Hạo Lâm là phụ thân, Bạch Hãn Triệt vẫn tránh ở trong phòng. Tôn Hạo Lâm cũng biết hắn xấu hổ, cũng không đến tìm hắn, mà là mỗi ngày ngao cho hắn chén thuốc bổ thân, vì hắn điều dưỡng. Bạch Hãn Triệt không có cự tuyệt, hành động của Tôn Hạo Lâm, làm cho đáy lòng hắn với nhiều năm uỷ khuất chậm rãi tiêu trừ. Né tránh ba ngày, sắp tới ngày rời đi Giang Châu trấn, sau khi Bạch Hãn Triệt uống qua dược, đến gõ cửa phòng Tôn Hạo Lâm.

“Phụ, phụ thân, cám ơn ngài.”

Giờ phút này, Bạch Hãn Triệt cảm thấy tiếng “phụ thân” này không quá khó khăn để gọi.

Tôn Hạo Lâm vẫn là nhịn không được trào ra nước mắt, hắn cúi đầu giả vờ sát mặt, lau đi lệ nơi khoé mắt.

“Phụ thân, cần phải đi, ngài thu thập xong hay chưa?”

“Ân, đều thu thập hảo.” Gật đầu, Tôn Hạo Lâm khàn khàn mở miệng, “Hãn Triệt...... Con có thể gọi ta như vậy, ta đã thấy rất vui rồi. Sau này...... Vẫn là bảo ta Tôn thầy thuốc đi, vạn nhất nói lộ miệng, làm cho người ta nghe được thì...... không tốt.”

Tim Bạch Hãn Triệt đột nhiên có chút chua xót, hắn thấp giọng nói: “Phụ thân, con biết đúng mực. Trạng Nguyên nói nửa canh giờ sau sẽ đi, người xem xem, đừng quên thứ gì.”

“Ai, ai.” Tôn Hạo Lâm thuỷ chung không ngẩng đầu, Bạch Hãn Triệt mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Phụ thân cùng người này...... đều không muốn cho chính mình khổ sở, Bạch Hãn Triệt đạm cười trở lại trong phòng. Nhìn vật sở hữu mộc tương mà phụ thân đưa cho hắn, Bạch Hãn Triệt trong lòng thầm nói: phụ thân, Triệt nhi không có làm cho ngài thất vọng.

Trên mã xa, Đồng Đồng oa ở trong ngực tứ ca, thần tình vui sướиɠ, tứ ca thế nhưng bồi hắn một đạo! Tứ ca thật sự không khi dễ hắn.

“Bạch đại ca, chúng ta đây là đi đâu a? Thất Hà Trấn sao?”

Bạch Hãn Triệt không có trả lời, Tiểu Tứ thay hắn mở miệng.

“Đồng Đồng, Văn đại ca lại cùng chúng ta giữ bí mật rồi. Ta tối hôm qua hỏi hắn một hồi, hắn cũng không nói, chỉ nói tới rồi chúng ta sẽ biết.” Học theo cách nói của Văn Trạng Nguyên, hắn làm cho người trên xe nở nụ cười.

Lúc này người lại nhiều thêm, Bạch Hãn Triệt đơn giản cho Văn Trạng Nguyên thay đổi một chiếc xe ngựa to, hắn, phụ thân, Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu, Tiểu Tứ đều có thể ngồi, Văn Trạng Nguyên cùng Cừu Lạc phụ trách đánh xe. Tân mã xa được bốn thất đại mã màu đen kéo, chạy nhanh như bay, tiếng chuông nhạc vang rền.

“Văn đại ca liền thích trêu cợt người khác.” Đồng Đồng hướng một người phía ngoài xe nhăn mặt khịt mũi, nói tiếp, “Bất quá, đi đâu đều được. Lúc này ta phải ngoạn cho tận hứng.” Nói xong, hắn ngửa đầu nhìn Đồng Hàm Trứu, “Tứ ca, ngươi có thể vẫn theo giúp ta không?” Có tứ ca ở đây, hắn cảm thấy đặc biệt an tâm.

Trước mặt nhiều người như thế, Đồng Hàm Trứu nói không nên lời dễ nghe. Y buộc chặt cánh tay, sờ sờ mặt Đồng Đồng, đối phương nhìn ra

ý tứ của y, cao hứng ôm chặt y: “Tứ ca, ngươi thật tốt.”

“Ngủ một hồi đi.” Che lại hai mắt Đồng Đồng, vẻ mặt Đồng Hàm Trứu nhu hoà hơn

rất nhiều. Đồng Đồng mặc y, gối lên bụng Đồng Hàm Trứu, quả thật là muốn ngủ.

Tôn Hạo Lâm mấy ngày nay luôn bận rộn giúp Bạch Hãn Triệt điều dưỡng thân mình, đứa con đã nhận hắn, tính nết hắn lập tức liền trở nên thân thiết hơn so với trước kia. Tuy rằng những người khác khó hiểu là tại sao Bạch Hãn Triệt phải mang theo Tôn thầy thuốc, bất quá lại không ai hỏi.

Đồng Đồng muốn ngủ, người trong xe cũng không nói chuyện. Qua một lát, Đồng Hàm Trứu lấy tay ra, người trong ngực đã ngủ rồi. Y ngẩng đầu: “Tôn thầy thuốc, Đồng Đồng đại khái khi nào sẽ sinh?”

Tôn Hạo Lâm nghiêm túc nói: “Nam tử bất đồng với nữ tử, nói không chính xác. Bất quá, ít nhất phải nửa năm. Đồng Đồng tuy nói không bao lâu bất lương bệnh trạng, nhưng các ngươi là phải cẩn thận một chút. Nhất là...... Có thể miễn liền miễn đi.”

Đồng Hàm Trứu không đáp lại, y sao lại nghe không ra lời của Tôn Hạo Lâm là có ý gì, làm cho bọn họ ngừng tính sự, miễn cho bị thương đứa nhỏ.

Bạch Hãn Triệt nghĩ đến một khác sự kiện: “Đồng trang chủ, ngươi đã tìm cho Đồng Đồng người đỡ đẻ chưa? Bình thường thì các thầy thuốc sẽ giúp đỡ đẻ giống như Kì U vậy, phẩu phúc thủ tử, thế thì nguy hiểm quá nhiều, nhưng nếu dùng một loại biện pháp khác, sẽ bớt rủi ro hơn.”

Đồng Hàm Trứu vừa nghe, cau mày. Lúc trước y thầm nghĩ làm cho Đồng Đồng có thai, làm cho hắn hoàn toàn trở thành người của mình, này, cũng không nghĩ lại, hiện giờ nghĩ đến, y thật sự là khi dễ hắn rồi.

“Đồng trang chủ, việc này Tôn mỗ không thể không nói ngài hai câu. Ngài nếu thích Đồng Đồng, lại là huynh trưởng của hắn, có thể nào sơ ý như thế. Nam tử sinh sản so với nữ tử là việc vô cùng nguy hiểm. Càng đừng nói có bao nhiêu thầy thuốc có thể đỡ đẻ cho nam tử, liền ngay cả ta đều chưa bao giờ giúp nam tử đỡ đẻ qua. Giống như Kì U vậy, xem như hảo mệnh. Rất nhiều người sau khi sinh ra đứa nhỏ, lại trả giá bằng tính mạng chính mình. Ngươi làm như vậy, ngay cả ta xem ra, đều là khi dễ Đồng Đồng.”

Nói tới đây, Tôn Hạo Lâm như có ẩn ý nhìn về phía người bên cạnh. Từ sau khi đem dược đưa cho đứa con, hắn chưa từng có giấc ngủ ngon.

Đồng Hàm Trứu vẫn nhìn Bạch Hãn Triệt, sau khi Tôn Hạo Lâm nói xong, y điểm huyệt ngủ của Đồng Đồng, cẩn thận đem hắn đặt sang một bên, quỳ xuống hướng Bạch Hãn Triệt dập đầu.

“Đồng trang chủ!” Bạch Hãn Triệt thấy lúc Đồng Hàm Trứu khom người, hai tay đã nâng y dậy, “Đồng trang chủ, ngươi ngàn vạn lần đừng làm như vậy. Việc này ta hỏi ra, chỉ là muốn với ngươi thương lượng, có thể cho Đồng Đồng theo ta quay về kinh hay không, chờ sau khi hắn sinh đứa nhỏ xong ngươi lại dẫn hắn trở về. Nhị thúc ta tinh thông việc này, đến lúc đó để người đỡ đẻ cho Đồng Đồng, Đồng Đồng cùng đứa nhỏ nhất định có thể bình an.”

Đồng Hàm Trứu mắt lộ ra kinh ngạc, tiếp theo, y giãy khai, nặng nề mà cấp Bạch Hãn Triệt khái đầu, mau đến nỗi làm cho hắn ngăn không được.

“Đồng mỗ lúc này tạ ơn Bạch thiếu gia, ngày khác, Đồng mỗ chắc chắn báo đáp.”

“Đồng trang chủ, ta xem Đồng Đồng như đệ đệ, cho nên đây là việc mà ta nên làm. Ngươi sau này yêu thương Đồng Đồng nhiều một chút, đừng làm cho hắn bị người khác khi dễ.”

Đồng Hàm Trứu đem Đồng Đồng ôm trở về trên người, trịnh trọng mở miệng: “Đồng mỗ phía trước phạm sai lầm, sau này tuyệt đối không tái phạm. Ta sẽ hảo hảo yêu thương hắn, bảo hộ hắn cả đời.”

“Như vậy hảo.” Tôn Hạo Lâm kiêu ngạo mà nhìn đứa con chính mình, đối Đồng Hàm Trứu nói, “Ngươi đối Đồng Đồng hảo, chính là báo đáp...... Bạch thiếu gia.”

Bạch Hãn Triệt phức tạp nhìn về phía phụ thân, đối hắn mỉm cười, Tôn Hạo Lâm cùng hắn nhìn nhau, trong mắt là tự hào, là vui sướиɠ. Này ngắn ngủn mâu quang giao hội, rơi vào trong mắt Tiểu Tứ, hắn lo lắng nhìn thiếu gia, trong lòng thầm than không tốt.

Dọc theo đường đi, Bạch Hãn Triệt không chỉ chiếu cố Đồng Đồng, lại đối Tôn Hạo Lâm cực kỳ quan tâm. Tôn Hạo Lâm thì càng đừng nói, đối đứa con áy náy, làm cho hắn thường thường đối đứa con toát ra quan ái, săn sóc cùng yêu thương, lại cật lực vì Bạch Hãn Triệt tiên dược, nhìn hắn uống vào. Cử chỉ hai người dừng ở trong mắt những người khác phá lệ chướng mắt, liền ngay cả Đồng Đồng đều lén hỏi Tiểu Tứ, Bạch đại ca có phải thích Tôn thầy thuốc hay không. Ánh mắt Cừu Lạc nhìn Tôn Hạo Lâm giống như nhìn một mục tiêu gã sắp ám sát.

Ngồi ở bên dòng suối nhỏ, Tiểu Tứ vẻ mặt u sầu. Văn Trạng Nguyên nằm ở trên đùi hắn, vẻ mặt đồng dạng sầu muộn.

“Văn đại ca, thiếu gia cùng Tôn thầy thuốc......”

“Đừng nói bừa, loại sự tình này ngàn vạn lần không thể cho Thái tử điện hạ cùng Vương gia biết.”

“Nhưng mà, Tôn thầy thuốc đối thiếu gia......” Tiểu Tứ sắp khóc, việc này đến tột cùng là như thế nào đây, “Thiếu gia cũng không lảng tránh, Văn đại ca, ta thật sợ hãi.”

“Đừng sợ.” Văn Trạng Nguyên gõ nhẹ vào đầu Tiểu Tứ, “Có ta ở đây, nếu không nữa thì còn có trang chủ. Thiếu gia sẽ không thay đổi tâm, có cơ hội, ta sẽ tìm cách đuổi Tôn thầy thuốc đi.”

“Ân, Văn đại ca, ta cũng không muốn thiếu gia cùng người khác. Chủ tử hậu cung sau này chỉ có thể là thiếu gia, ta sẽ không nhận những người khác.”

Con ngươi Văn Trạng Nguyên xẹt qua tâm tư, hắn thuỳ mâu, hỏi: “Tiểu Tứ a, sau khi trở về, ngươi có tính toán gì không?”

“Tính toán?” Tiểu Tứ chua xót cười, thừa dịp đối phương nhìn không thấy, chăm chú nhìn hắn, “...... Ta nghĩ sau khi trở về sẽ van cầu thiếu gia, làm cho hắn cần ta, ta cả đời hầu hạ thiếu gia.”

“Ngươi nghĩ muốn theo thiếu gia a......” Văn Trạng Nguyên nhắm mắt lại, “Vậy thì sau khi trở về, ta giúp ngươi nói cùng Quốc Công. Thân khế của ngươi ở chỗ của tổng quản thái giám, nếu thiếu gia đi sẽ không thích hợp, vẫn là Quốc Công ra mặt thì tốt hơn.”

“Văn đại ca?” Tiểu Tứ kinh ngạc cực kỳ, “Quốc Công có thể đáp ứng sao? Ôi!” Trên đầu lại bị gõ một chút, mắt Tiểu Tứ rưng rưng, khó hiểu.

“Ngươi tưởng ngươi là Hồng công công sao, trang chủ vì sao không đáp ứng? Cho dù ngươi là Hồng công công, chỉ cần ngươi cùng trang chủ mở miệng, là muốn ra cung, trang chủ chắc chắn cũng sẽ ân chuẩn cho ngươi.”

“Ta chưa nói muốn xuất cung......” Tiểu Tứ nói thầm, ngực nhói đau, hắn ảm đạm nói, “Ta nếu ra cung, trong nhà liền khó khăn. Chỉ cần có thể tiếp tục theo thiếu gia là được rồi.”

“Ngốc Tiểu Tứ.” Lúc này Văn Trạng Nguyên không gõ hắn nữa, mà là xoa xoa đầu hắn, “Giao cho ta đi.”

“Ân.” Cúi thấp đầu, cảm thụ bàn tay to của Văn Trạng Nguyên, Tiểu Tứ ở trong lòng chặt chẽ ghi nhớ.

Bởi vì muốn đi Thất Hà Trấn, cho nên Văn Trạng Nguyên liền mang một đám người đến một địa phương tên là Thước Thước thôn cách Thất Hà Trấn không xa. Gia hộ trong thôn không nhiều lắm, nhưng ở Thước Thước thôn này có ngọn núi cao nhất Huệ Diệu ── Lạc Đan Phong. Trước khi xuất hành, Bạch Tang Vận đã dặn dò Văn Trạng Nguyên, cho hắn mang Hãn Triệt nhìn đỉnh núi cao nhất Huệ Diệu. Thước Thước thôn này an vị dưới chân Lạc Đan Phong.

Vừa tiến vào Thước Thước thôn, Văn Trạng Nguyên liền đem mọi người đến xin phép ở nhờ một gia hộ. Nơi này không có khách điếm, chỉ có thể ở trong nhà thôn dân. Bất quá tất cả mọi người không ngại, nhất là Đồng Đồng, cao hứng ở chung quanh chạy, cái này so với ở khách điếm mới mẻ hơn. Đồng Hàm Trứu đi theo phía sau hắn, thường thường ôm hắn một chút, không cho hắn chạy quá mau.

Đứng ở bờ ruộng, Bạch Hãn Triệt nhìn lên Lạc Đan Phong, tuy rằng còn chưa đi lên, nhưng hắn thấy tâm cũng đã bay lên đó rồi.

“Thiếu gia, ta cho người đun nước ấm, cấp thiếu gia rửa mặt chải đầu.”

Phía sau, Cừu Lạc mở miệng.

“Ta tự mình đi, cám ơn ngươi, Cừu Lạc.”

Thu hồi ánh mắt, Bạch Hãn Triệt hướng chỗ ở đi đến, Cừu Lạc theo sau cách hắn hai bước chân. Sau khi bọn họ đi xa, một vị đại thẩm ngồi xổm làm cỏ cách đó không xa liền ngẩng đầu lên, phía dưới mũ rơm là khuôn mặt thanh tú, nhưng phía bên mặt trái của nàng có một dấu vết doạ người. Nàng oán hận nhìn Bạch Hãn Triệt, nắm chặt thanh đao trong tay.