Mới ra cửa cung, Bạch Hãn Triệt đã bị người của Lưu Vận Tranh mang đi. Ngồi ở trên xe ngựa, hắn cẩn thận gở xuống long phượng chim trả phụ thân vừa cho hắn, giấu ở bọc hành lý. Trước kia phụ thân thường thường cho hắn lễ vật, nhưng mà những lễ vật đó chẳng giữ được lâu, chính là bị kia hai người”không cẩn thận” lộng phá hủy, sau đó hắn không bao giờ … nhận lễ vật của phụ thân nữa. Hắn không thể để cho khối chim trả này giống với khối ngọc bội song sinh, bị Vận Tranh hoặc Vận Vanh trảm thành hai nửa.
Xe ngựa rõ ràng là đang rất nhanh chạy tới Thái tử phủ, Bạch Hãn Triệt biết cái gì đang chờ đợi hắn. Nhịn như thế nhiều ngày, hôm nay bọn họ khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha hắn. Bọn họ đến tột cùng là muốn đem hắn trở thành cái gì đây? Hay là muốn đem hắn trở thành thị quân cùng thị tì... Nghĩ đến đây, Bạch Hãn Triệt trái tim nhói đau. Trên đời này, chỉ có phụ thân là thật tâm thích hắn, chỉ có... Phụ thân.
.......
Đã bao lâu? Làm như vậy
đã bao lâu? Miệng, trên người tất cả đều là hương vị của hai người kia, nhưng hắn không thể cầu xin tha thứ.
“Hãn Triệt, lòng của ngươi chỉ có thể có chúng ta, ngay cả phụ thân đều không được!” Lưu Vận Tranh đem du͙© vọиɠ đang cương cứng xông thẳng vào cúc nguyệt của Bạch Hãn Triệt, đem oán khí
mấy ngày này toàn bộ phát tiết trên người Bạch Hãn Triệt, mặc kệ đối phương có chịu nổi hay không. Hắn thống hận Bạch Hãn Triệt đối với phụ thân không hề che giấu ý định không muốn xa rời, bởi vì đối với bọn họ, người này trừ bỏ sợ hãi chính là sợ hãi.
“Hãn Triệt, ta đã phái người đi tìm sinh tử dược. Ta phải cho ngươi vì chúng ta sinh đứa nhỏ. Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ trốn.” Lam Vận Vanh rút ra du͙© vọиɠ vừa mới phát tiết ở trong miệng Bạch Hãn Triệt, ghé vào lỗ tai hắn nói làm cho Bạch Hãn Triệt hoảng sợ tới cực điểm.
Không... Không cần... Bạch Hãn Triệt há mồm, chất dịch màu trắng đυ.c còn đầy trong miệng làm hắn phát không ra nửa điểm tiếng vang. Không cần
đối với hắn như thế, đứa nhỏ... Không, hắn tuyệt đối không thể có đứa nhỏ. Phải làm sao đây... Hắn nên làm sao đây, ai tới cứu…. cứu hắn.
Thấy Bạch Hãn Triệt thể lực đã cạn kiệt, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh buông hắn ra. Lau lệ trên mặt hắn, Lưu Vận Tranh không khỏi hờn giận nói: “Hãn Triệt, ngươi luôn như thế thích khóc. Liền bởi vì như vậy, người khác luôn cho là ta cùng Vận Vanh khi dễ ngươi. Hãn Triệt, ta sẽ đi tìm phụ hoàng cùng phụ thân nói chuyện của chúng ta. Mặc kệ bọn họ có đáp ứng hay không, ta cùng Vận Vanh cũng không sẽ buông tha ngươi, ngươi chuẩn bị thật tốt để mà sinh cho chúng ta đứa nhỏ đi.”
Không nghĩ lại nhìn thấy nước mắt Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cho gọi tên thái giám đến, đem người đang nằm xụi lơ ở trên giường mang đến phòng tắm rửa sạch.
“Không cần...” Thái giám vừa mới chạm tay vào người, Bạch Hãn Triệt bắt đầu phát run, hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, không cần người khác giúp hắn rửa nơi không sạch sẽ đó, như vậy ngay cả một tia tôn nghiêm cuối cùng hắn đều không có.
Hiểu được tâm tư Bạch Hãn Triệt, thái giám Lí Phúc bưng bồn nước ấm đặt ở bên giường, khom người lui đi ra ngoài, cũng phân phó những người khác không được đi vào. Thân là thái giám hầu hạ bên người Thái tử, là tổng quản thái giám của Thái tử phủ, Lí Phúc rõ ràng biết Thái tử cùng Vương gia đối với đại thiếu gia có nhiều tình cảm. Cũng biết rõ tương lai hậu cung sẽ do đại thiếu gia đứng đầu. Nhưng mà nhìn thấy tình huống trước mắt, hắn phá lệ lo lắng.
Khi nước dần dần bị lạnh, Bạch Hãn Triệt mới có khí lực theo trên giường đứng lên rửa sạch chính mình. Lúc nãy hai người kia chắc chắn là rất tức giận, nếu không sẽ không làm được loại trình độ này. Nhưng hắn không rảnh đi đoán bọn họ đến tột cùng là bởi vì cái gì mà tức giận, trong đầu hắn lúc này chỉ lởn vởn nghĩ về lời nói của bọn họ. Bọn họ muốn nói cho phụ thân biết, bọn họ muốn hắn sinh đứa nhỏ... Bạch Hãn Triệt trong lòng là vô tận sợ hãi, không, tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể làm cho phụ thân biết. Nếu phụ thân biết... Nghĩ đến chính mình thường thường nằm mơ thấy giấc mộng đáng sợ kia, Bạch Hãn Triệt cắn chặt môi, phụ thân sẽ tức giận, phụ thân sẽ không cần hắn. Hắn... Không cần đứa nhỏ. Hắn hiện tại có thể làm bộ không nhìn thấy bọn họ có người khác, nếu hắn có đứa nhỏ... Hắn sẽ chết.
Oan tâm cùng đau đớn làm cho hắn hít thở không thông. Hắn không có đối bất luận kẻ nào nói qua, cho dù là Tích Tứ, hắn cũng chưa nói qua. Khi Vận Tranh cùng Vận Vanh lần đầu tiên ở trước mặt hắn ôm những người khác, trái tim hắn thật sự là không thoải mái. Mặc kệ là Thái tử phủ hay là Vương phủ, chỉ cần hắn bước vào nơi này, tim hắn lại bắt đầu đau. Chỉ có ở y quán, chỉ có ở nơi này, hắn mới có thể cảm thấy được bọn họ là thật lòng thích hắn, bọn họ... Không có đem hắn trở thành thị quân.
........
Buông cuốn sách ngẩng đầu lên, Bạch Tang Vận sắc mặt trầm tĩnh nhìn hai người đã đứng trước mặt hắn hơn nửa canh giờ. Này hai người cũng rất trầm tĩnh, không hỏi phụ thân vì sao tìm bọn họ đến, cũng không để ý phụ thân cố ý coi thường mà lo âu. Phụ thân tìm bọn họ đến chỉ có một nguyên nhân.
“Ngươi đem Hãn Triệt vào Thái tử phủ?” Bạch Tang Vận trực tiếp hỏi Thái tử.
Lưu Vận Tranh cũng không kiêng dè gật đầu nói: “Đúng vậy, phụ thân. Con muốn cho Hãn Triệt ở trong phủ theo giúp ta mấy ngày.”
“Hãn Triệt lần này ra cung là vì y quán, ngươi đem hắn ở lại quý phủ làm cái gì?” Bạch Hãn Triệt đích ngữ khí dẫn theo vài phần nghiêm khắc.
Lưu Vận Tranh cung kính nói: “Cha, Hãn Triệt sắc mặt không được tốt, con không muốn hắn quá mức mệt nhọc, cho hắn ở Thái tử phủ nghỉ ngơi vài ngày rồi quay về y quán cũng không muộn.”
“Cha, ta cùng đại ca sẽ chiếu cố Hãn Triệt.” Lam Vận Vanh mở miệng nói, “Sắc mặt ngài không tốt, vẫn là cho gọi thái y đến nhìn một cái đi, bằng không con cùng phụ hoàng, phụ vương sẽ rất lo lắng.”
Bạch Tang Vận ở trong lòng lắc đầu, hôm nay tìm hai người con trai đến, là muốn hảo hảo cùng bọn chúng nói chuyện, nhưng hiện tại xem ra bọn họ cũng không nguyện thẳng thắn cũng như thành khẩn với hắn.
“Vận Tranh, Vận Vanh, cha nghe nói các ngươi thu mấy thị tì cùng thị quân vào phủ, có đúng hay không? Tuy rằng các ngươi còn nhỏ, nhưng nếu tìm được người mình thích cha cũng không phản đối các ngươi sớm đi thành thân.” Bạch Tang Vận thử hỏi. Hắn hôm qua mới biết được hai đứa con ngoài Hãn Triệt ra còn có những người khác. Điều này chắc chắn sẽ làm Hãn Triệt đau lòng càng nhiều, cho nên hắn đối hai đứa con càng thêm thất vọng. Nếu bọn họ hiện tại có thể thẳng thắn nói ra chuyện bọn họ cùng Hãn Triệt, bọn họ muốn cùng Hãn Triệt thành thân, hắn nhất định sẽ cho … bọn họ một lần cơ hội nữa.
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh thầm đoán ý tứ của phụ thân. Qua một lát, Lưu Vận Tranh mới mở miệng nói: “Cha, này thị tì cùng thị quân đều là người khác tặng cho con, làm không phải thật. Việc hôn nhân đại sự, con nghĩ chờ vài năm nữa hãy nói.” Ít nhất phải chờ tới khi Hãn Triệt có bầu, lúc đó không ai có thể phản đối được.
Bạch Tang Vận một lần nữa cầm lấy quyển sách: “Cha mệt mỏi, các ngươi trở về đi.” Bọn họ đem Triệt nhi trở thành cái gì đây.
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh im lặng lui ra ngoài, bọn họ thấy lúc nãy hình như cha có chút khẩn trương, tâm tư của cha làm bọn họ càng ngày càng đoán không ra.
“Vận Tranh, chúng ta đi hỏi phụ hoàng một chút đi. Cha đến tột cùng suy nghĩ cái gì?”
Lưu Vận Tranh gật gật đầu: “Ta cảm thấy được cha đã biết chuyện của chúng ta.”
Ngự thư phòng, nghe được ý đồ của đứa con khi đến đây, Lưu Hoài Diệp lựa lời nói: “Vận Tranh, Vận Vanh, các ngươi đều biết người phụ thân hiểu rõ nhất chính là Hãn Triệt. Lần này Hãn Triệt hồi cung sắc mặt không tốt, thân mình lại hư, phụ thân trong lòng đương nhiên chịu khổ sở. Phụ hoàng biết các ngươi thích Hãn Triệt, nhưng thích là thích, không thể quá độ. Nếu cha biết Hãn Triệt ở ngoài cung sống tốt, tự nhiên cũng liền cao hứng. Làm cho Hãn Triệt quay về y quán đi, Thái tử phủ dù sao nhiều người nhiều miệng, Hãn Triệt không có tước vị, ở Thái tử phủ tóm lại danh bất chính ngôn không thuận. Càng có nhiều lời ra tiếng vào, tự nhiên cũng dễ dàng rơi vào tai trong cung.”
Nghe xong lời nói của phụ hoàng, Lưu Vận Tranh khắc chế trên mặt biểu tình không thay đổi. Nói thêm vài chuyện phiếm, hai người theo Ngự thư phòng lui đi ra, lập tức, sắc mặt hai người liền thay đổi.
“Phụ hoàng cùng cha nhất định là biết chuyện của chúng ta.” Lưu Vận Tranh trầm giọng nói.
Lam Vận Vanh có chút ủ rũ: “Bọn họ không đồng ý.”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý.” Lưu Vận Tranh mạnh mẽ nói, rồi mới lên kiệu ra cung.
Sau khi Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh rời đi, một người tiến vào Ngự thư phòng.
“Khuyết Dương, Tang Vận nói thật là đúng. Vận Tranh cùng Vận Vanh quả thật bị chúng ta làm hư.” Lưu Hoài Diệp lời nói thấm thía đầy nhân đạo “Bọn họ hoàn toàn không hiểu nên như thế nào đối đãi người mình thích. Cũng thể thể hiểu được tâm của Tang Vận cùng chúng ta. Bọn họ có vương giả nên có khí phách cùng khôn khéo, lại thiếu mượt mà cùng khoan dung. Nếu Hãn Triệt thật sự xảy ra chuyện, chúng ta cả đời đều phải bị Tang Vận nén giận, nén giận vì chúng ta làm hư
Vận Tranh cùng Vận Vanh.”
“Vậy nghe theo Tang Vận đi, đem Hãn Triệt rời khỏi đây. Tang Vận gần nhất thân thể thật không tốt, Hãn Triệt đi rồi, hắn cũng có thể an tâm xem thái y.” Lam Khuyết Dương thở dài nói, lúc này hắn sẽ đứng về phía Tang Vận, cho hai đứa con một cái giáo huấn.
..........
Ra cung ngày thứ ba, Bạch Hãn Triệt mới có thể về tới y quán.
Khi ra cung sắc mặt hồng nhuận giờ lại biến thành tái nhợt. Hai người kia đã nhiều ngày
âm tình bất định, tuy rằng không đối hắn làm cái gì, nhưng bọn hắn đối với thị tì thị quân trừng phạt làm
hắn thấy đều kinh hồn táng đảm. Nhưng hắn không thể thay bọn họ cầu tình, hắn cầu tình sẽ càng làm hai người
kia tức giận lớn hơn nữa, điều duy nhất hắn có thể làm chính là tránh ở trong phòng, làm bộ như cái gì cũng không biết.
Đem phòng ở dọn dẹp qua loa, Bạch Hãn Triệt ngồi ở trên giường ngẩn người. Trước khi ra cung hắn đã đáp ứng phụ thân mỗi ngày tiến cung bồi hắn, nhưng ba ngày nay, hắn một lần cũng chưa đi, phụ thân nhất định lo lắng hắn. Lập tức đứng dậy thay đổi quần áo, Bạch Hãn Triệt quyết định hiện tại liền tiến cung.
“Bạch chủ tử, nô tài cầu ngài, ngài cho thái y nhìn ngài một cái đi.” Đứng ở trước mặt Bạch Tang Vận, Hồng Tam đau khổ cầu xin, không rõ tính tình Bạch chủ tử gần đây là xảy ra chuyện gì, nói thế nào cũng không chịu xem thái y.
Bạch Tang Vận hỏi: “Đại thiếu gia còn tại Thái tử phủ?”
“Khải bẩm Bạch chủ tử, đại thiếu gia đã quay về dược quán.”
Bạch Tang Vận ấn vào dạ dày đang rất khó chịu, nói: “Hồng Tam, ngươi đi xuống đi. Ta đây là tâm sự, chờ sự tình giải quyết ta sẽ tốt thôi.”
“Kia... Nô tài bồi Bạch chủ tử đến ngự hoa viên giải sầu được không? Hôm nay thời tiết tốt lắm, hoa trong vườn đều đã nở.”
Bạch Tang Vận nhìn nhìn ngoài cửa sổ, đứng lên: “Cũng tốt. Nếu đại thiếu gia đến đây, ngươi đưa hắn đến vườn hoa tìm ta.” Dưỡng tử sẽ không vô duyên vô cớ không đến nhìn hắn, nhất định là có chuyện bất đắc dĩ. Bạch Tang Vận biết là chuyện gì. Đứa con lựa chọn tiếp tục giấu diếm, cho nên hắn sẽ không cho …bọn họ cơ hội nữa.
“Vận Vanh.” Gọi lại người đi ở phía trước, Lưu Vận Tranh bước nhanh tiến lên, phía sau theo một gã thái y.
“Ai bị bệnh?” Lam Vận Vanh tiếp tục đi, hỏi.
“Khải bẩm Vương gia, hạ quan đang muốn đi đến chỗ của Thái hoàng, vừa vặn đυ.ng phải Thái tử điện hạ.” Vương thái y trả lời.
Lam Vận Vanh”Ân” một cái, lại ngừng cước bộ: “Cha ta vẫn là không chịu xem thái y?”
Vương thái y lập tức khom người nói: ” Khải bẩm Vương gia, Quốc Công lúc này nói như thế nào cũng không chịu cho thái y bắt mạch, nói hắn mang chính là tâm bệnh, tâm bệnh trừ bỏ, thân mình sẽ tốt thôi.”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh tầm mắt giao hội, Lưu Vận Tranh đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Lam Vận Vanh nheo lại ánh mắt nhìn về phía sau hắn, Lưu Vận Tranh nhìn lại, trong mắt hiện lên lửa giận.
“Hãn Triệt, ngươi không ở y quán, lại tiến cung làm cái gì?” Lưu Vận Tranh nghiêm khắc hỏi, sắc mặt Bạch Hãn Triệt càng kém.
“Ta đáp ứng phụ thân... Mỗi ngày tiến cung bồi hắn... Ta ba ngày đều...”
“Kia cũng không để ý ngày này. Ngươi ngày mai tiến cung bồi cha một ngày không phải được rồi? Ngươi như thế này tới trước mặt cha còn không phải muốn làm cho hắn tức giận?!”
Lưu Vận Tranh nói được rất không khách khí. Cho Bạch Hãn Triệt ra phủ vốn không phải là mong muốn của hắn, nhưng Bạch Hãn Triệt ở quý phủ của hắn khí sắc quả thật càng ngày càng kém, hắn cũng biết Bạch Hãn Triệt trong lòng khúc mắc, cho nên mới đồng ý hắn trở về. Còn có một chút chính là muốn cho hắn trở về hảo hảo nghỉ ngơi, bọn họ cũng biết đã nhiều ngày hắn cũng mệt muốn chết rồi. Nhưng người này chân trước vừa ra phủ, chân sau liền tiến cung, hắn chẳng lẽ không biết sắc mặt mình rất kém cỏi sao? Chẳng lẽ vì cha, hắn ngay cả chính mình đều có thể không để ý? Phụ thân ở trong lòng hắn so với trời còn cao hơn, kia hắn cùng Vận Tranh lại ở nơi nào?
Lời nói của Lưu Vận Tranh như muốn tổn thương Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh ở một bên không ra tiếng, liền như vậy thẳng ngoắc ngoắc, mang theo bất mãn nhìn Bạch Hãn Triệt. Bạch Hãn Triệt đứng ở nơi đó cùi thấp đầu, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
“Thái tử điện hạ! Vương gia!”
Đúng lúc này, một gã tiểu thái giám nhìn thấy bọn họ, thất kinh chạy tới, thở hổn hển kêu lên: “Thái tử điện hạ! Vương gia! Quốc Công té xỉu!”
“Cái gì?!” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vừa nghe, hét lớn, “Vậy ngươi còn đứng ở đó làm cái gì! Nhanh đi kêu thái y a!” Hai người đã quên bên người vừa vặn có thái y, lại sai tiểu thái giám đi thái y viện tìm người.
“Cha?!” Bạch Hãn Triệt nghe được phụ thân té xỉu, lập tức chạy đi.
Vương thái y ngăn lại Lưu Vận Tranh, ôm lấy cái hòm thuốc hoả tốc chạy tới Dưỡng Hợp cung. Lam Vận Vanh chạy vội đến bên người Bạch Hãn Triệt đang nghiêng ngả lảo đảo, một tay dìu hắn: “Hãn Triệt, đừng nóng vội, cha không có việc gì. Mau ôm lấy ta.”
Bạch Hãn Triệt rốt cuộc quản không được, hai tay ôm lấy Lam Vận Vanh, khóc lớn nói: “Vận Vanh, nhanh lên, ta muốn gặp phụ thân.”
Lam Vận Vanh giang tay ôm lấy thân người với hai chân như nhũn ra, dưới chân vận công, đi theo phía sau là Lưu Vận Tranh. Giờ khắc này, Bạch Hãn Triệt đột nhiên cảm thấy được ôm như thế này cả người như có lại sức lực, thân thể hắn vô cùng ấm áp.