Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tâm Thuỷ Dao

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đồng trang chủ?”

Đang giúp Văn Trạng Nguyên làm bữa ăn khuya, Tiểu Tứ nhìn thấy y, mặt không thể khống chế nóng bừng như thiêu, làm bộ bận rộn cúi đầu.

Đồng Hàm Trứu có vẻ cực kỳ hào phóng, y gật đầu như đáp lại, lấy qua nồi, lấy ra thịt khô cùng thước. Tiểu Tứ xê dịch sang bên một chút, kinh ngạc nhìn Đồng Hàm Trứu thuần thục vo gạo, thái thịt, nghĩ thầm chẳng lẽ người này biết nấu cơm?

Đồng Hàm Trứu lặng yên làm đồ ăn cho Đồng Đồng, tuy rằng bận rộn một chút, y lại nửa điểm cũng không ngại mệt, nếu không phải người nọ thân mình không khoẻ, y sẽ không làm hai lần liền hành quân lặng lẽ. Thân mình người nọ...... so với trước đây càng ngon miệng hơn, làm cho y muốn ngừng mà không được.

Đối với sự coi thường của Đồng Hàm Trứu, Tiểu Tứ chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy may mắn. Nhanh tay mà đem thức ăn khuya của Văn Trạng Nguyên đã làm tốt, lại làm riêng cho Đồng Đồng mấy món ăn phóng tới trước mặt Đồng Hàm Trứu, Tiểu Tứ đem thức ăn của Văn Trạng Nguyên vội vã rời đi.

Giương mắt, nhìn mấy món ăn tinh xảo, Đồng Hàm Trứu hơi hơi nhíu mi. Sau đó tiếp tục nấu cơm cho Đồng cùng chính mình. Những người kia đối xử tốt với Đồng là xuất phát từ chân tâm, Đồng đối bọn họ cũng là cực kỳ ỷ lại, trái lại hắn đối chính mình, ngoại trừ sợ ra, thì chỉ có sợ. Chẳng lẽ quá khứ......y thật sự sai lầm rồi? Nhưng hôm nay, giao hoan một cách mê đắm rõ ràng nói cho y biết, quả thật y đã sai lầm rồi. Người nọ chẳng những không khóc, thậm chí còn lên tiếng nài nỉ.

Rất nhanh làm xong bốn món ăn cùng một món canh, Đồng Hàm Trứu lại lấy qua mấy món ăn Tiểu Tứ làm cho Đồng Đồng, trở lại trong phòng. Người trên giường còn đang ngủ, hôm nay chắc hắn mệt lắm rồi. Bất quá đứa nhỏ trong bụng hắn cũng thật kiên cường, bị hai vị phụ thân chính mình gây sức ép như vậy, một chút việc đều không có.

Người trên giường mặt hướng ra ngoài, ngủ say sưa, Đồng Hàm Trứu sờ sờ lên thân mình lộ ra bên ngoài của hắn, chậm rãi vuốt ve. Người này thật thích người tên Tiểu Tứ kia, tuy rằng người nọ là thái giám, nhưng y cũng không hài lòng. Cố ý làm cho Tiểu Tứ nhìn thấy y cùng với Đồng Đồng đang giao hoan, chính là muốn chặt đứt hết thảy khả năng có thể xảy ra, người này, chỉ có thể là của y.

“Ân ngô......”

Cái tay trên ngực kia làm cho Đồng Đồng tỉnh giấc, hắn ưm một tiếng, muốn xoay người tiếp tục ngủ.

“Đồng.”

Có người gọi hắn, hắn lấy chăn trùm kín đầu, hắn đang mơ thấy ăn trư đề! Ngon quá.

“Đồng.”

Đẩy cái tay đang sờ hắn, hắn sinh khí, trư đề! Không có.

“Người xấu!” Mắt còn chưa mở, Đồng Đồng liếʍ môi cả giận nói, “Bồi thường trư đề cho ta!!” Nhưng khi mở miệng, lại phát hiện giọng nói khàn đặc. Cái tay kia vẫn là không rời đi, tiếp tục tham nhập vào cổ hắn!

Ra sức mở to mắt, đôi con ngươi làm cho hắn sợ hãi ngay tại trước mặt, còn chưa kịp kêu, môi đã bị khoá.

“Ân......” Thơm quá a, làm sao có ăn? Tứ ca...... Tứ ca không khi dễ hắn

sao?

“Muốn ăn trư đề!?” Đồng dạng thanh âm khàn khàn, cũng một loại nguyên do khác.

Nhìn gương mặt không chút thay đổi, nhưng không làm cho hắn sợ hãi như trước, Đồng Đồng gật đầu: “Ta đói bụng.”

“Ăn cơm trước, ta đi mua trư đề cho ngươi!” Đem người từ trong chăn đệm ôm đi ra, khoác ngoại sam, Đồng Hàm Trứu ôm người tới trước bàn.

Lần này, Đồng Đồng không nhìn vào đồ ăn hắn yêu nhất, mà là nhìn chăm chú tứ ca.

“Ăn cơm.” Vẫn bá đạo như vậy, Đồng Hàm Trứu gắp một khối thịt khô, uy đến bên miệng Đồng Đồng.

Cắn một ngụm, Đồng Đồng cẩn thận nói: “Tứ ca...... Ngươi, ngươi không khi dễ ta?” Vẫn là đau, nhưng mà, nhưng mà, hắn không thể nói một cách rõ ràng, tứ ca không giống như đang khi dễ hắn.

“Không khi dễ.” Động tác gắp rau của Đồng Hàm Trứu dừng lại, y trầm thanh nói, lại gắp một khối cà uy qua.

“Kia, kia, ” Lại cắn, Đồng Đồng hấp hấp cái mũi, “Có đem ta bán cho thát tử không? Tứ ca, thát tử, thát tử sẽ ăn luôn ta cùng cục cưng.” Hiện tại, tứ ca không phải người xấu, vậy thì hắn có thể cùng tứ ca thương lượng, thương lượng không bán hắn.

Cánh tay Đồng Hàm Trứu đang ôm Đồng Đồng phải mất rất lớn khí lực mới nhịn xuống không niết đau hắn.

“Ăn canh.”

Uống xong canh từ tay Đồng Hàm Trứu, Đồng Đồng chờ đối phương hồi phục.

“Ta chưa bao giờ nói qua sẽ bán ngươi.” Đôi mắt hoan hỷ mà y yêu nhất tẩm đầy uỷ khuất, y sẽ không bỏ qua cho những người đó.

“Thật sự?!” Đồng Đồng trừng lớn hai mắt.

“Bán ngươi đối ta có lợi gì?” Tiếp tục uy hắn ăn cơm, Đồng Hàm Trứu áp chế lửa giận nói, “Ăn cơm, ăn xong rồi đi ngủ. Ta đi mua trư đề cho ngươi!”

“Tứ ca, ngươi thật sự không bán ta cùng cục cưng?” Mỗ tiểu tử này tiếp tục sờ đuôi lão hổ mà không tự biết.

“Còn hỏi chuyện ngu xuẩn này nữa, ta sẽ gϊếŧ miêu cẩu của ngươi!”

“Tứ ca, người xấu! Người xấu!”

“Câm miệng!”

“Xấu xa… ngô...... Ngô......”

Một khắc sau.

“Tứ ca, ngươi thật sự không bán ta?”

“Bán ngươi đối ta có lợi gì? Ăn cơm!”

“...... Tứ ca, có phải ta không đáng giá tiền hay không?”

“Rống......”

Phô hảo giường, Tiểu Tứ trước điểm thượng huân hương đuổi muỗi, rồi mới đóng cửa một phiến song, miễn cho buổi tối trời mưa, sẽ tạt vào. Sau đó thì đem chén bát Văn Trạng Nguyên vừa ăn xong đến phòng bếp rửa, lại bưng nước rửa mặt cho hai người. Chờ làm xong mọi việc, thu thập hảo hết thảy, chuẩn bị lên giường nghỉ tạm, Tiểu Tứ mới đột nhiên phát giác, đêm nay hắn phải cùng Văn đại ca ngủ trên cùng một cái giường!

“Tiểu Tứ, đang ngây ngốc cái gì đó? Mau lên đây, ta ngủ bên ngoài, ngươi ngủ bên trong.”

Ở trần, chỉ phủ mỗi cái quần đùi, Văn Trạng Nguyên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, làm cho người nào đó nhanh chân lên giường.

“Văn đại ca, tại sao ngươi lại không mặc xiêm y a?”

Tiểu Tứ khẩn trương thu tay áo, hắn, hắn, hắn vẫn là ngủ trên mặt đất thôi.

“Thời tiết nóng như thế, mặc như vầy mới mát mẻ.” Văn Trạng Nguyên mặc kệ đối phương e lệ hay không, một phen đem người kéo qua, “Mau ngủ đi, bận rộn suốt một ngày, ngươi không mệt mỏi sao?”

“Văn đại ca......” Mặt Tiểu Tứ đều nhiễm đỏ tựa hồng đào, hắn kích động từ trên người Văn Trạng Nguyên đứng lên, lại bị người trực tiếp túm tới trên giường, hài cũng bị cởi.

“Tiểu Tứ, ngươi theo ta còn xấu hổ a.” Một bàn tay vỗ nhẹ vào đầu Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên lại hung hăng nhéo nhéo hai má hắn, “Ta cũng không xem ngươi như người ngoài, ngươi cũng không cần khách khí với ta. Ngươi nếu thẹn thùng, ta liền mặc áo choàng ngắn vào là được.” Nói xong, lấy qua áo choàng ngắn khoác lên người.

Tiểu Tứ nhu nhu mặt, nhìn Văn Trạng Nguyên tự nhiên hào phóng mặc vào áo choàng ngắn nằm xuống, trái lại chính mình thì nhăn nhó, giống như thấy Văn đại ca có vấn đề gì đó. Đột nhiên, trong lòng loạn khiêu vài cái, Tiểu Tứ thuỳ mâu, che lại đáy lòng vài phần tâm tư, chậm rãi chui vào trong chăn.

“Ngươi ngủ không thoát y phục thường sao?”

Bên tai truyền đến tiếng nói chế nhạo, Tiểu Tứ mới phát giác chính mình còn phủ ngoại sam, lúng túng tay chân đứng lên, thoát ngoại sam, thoát quần. Văn Trạng Nguyên nghiêng người, chống tay cười cười nhìn khuôn mặt Tiểu Tứ so với ngày thường đỏ hơn rất nhiều.

Gây sức ép nửa ngày, hai người mới xem như nằm an ổn bên nhau. Tiểu Tứ rất muốn nghiêng người hướng phía ngoài giường ngủ, lại cảm thấy như vậy rất già mồm cãi láo, liền nằm thẳng, nhưng sau khi Văn Trạng Nguyên đánh qua mấy cái ngáp, xoay người lại, mặt hướng ra ngoài ngủ, điều này làm cho Tiểu Tứ thấy thoải mái một chút.

Cùng Đồng Đồng bất đồng, Văn Trạng Nguyên là nam tử chân chính, đối Tiểu Tứ mà nói, nếu hắn là người bình thường cũng sẽ không cảm thấy có gì, nhưng hắn...... Tiểu Tứ nghe tim nhói đau, hắn là một hoạn quan, hoạn quan...... bất nam bất nữ.

Tiểu Tứ nghe sóng mũi cay cay, cảm thấy thật ủy khuất, cảm thụ giữa hai chân trống rỗng, hắn tâm tư gì đều không có, nhẹ nhàng mà xoay người, mặt hướng phía tường, đem thầm kín trong tim giấu hảo, hắn miễn cưỡng cười ra, thầm nói với chính mình, hắn chỉ là một nô tài, chờ thiếu gia trở về cung, hắn sẽ không thể lại ra cung, hắn cả đời này chỉ có thể làm nô tài, rồi mới chết già ở trong cung.

Văn Trạng Nguyên đưa lưng về phía Tiểu Tứ, hai mắt tuy nhắm, nhưng một chút buồn ngủ đều không có. Hắn nghe phía sau truyền ra tiếng khịt mũi cực thấp, mang theo yêu thương cười cười.

Thừa dịp vô sự, Bạch Hãn Triệt chủ động tìm đến Tôn Hạo Lâm, nói là muốn cùng với hắn học y thuật, kỳ thật là muốn tiếp xúc với đối phương nhiều hơn. Tôn Hạo Lâm lại không biết điều ấy, đối đứa con này hắn là càng nhìn càng thích, cũng càng nhìn càng áy náy, nghĩ muốn đem tất cả y thuật chính mình tích luỹ nhiều năm truyền cho Bạch Hãn Triệt, nhưng đối phương lại không muốn.

“Thứ này lưu cho người khác so với giao cho ta tác dụng lớn hơn nữa.” Bạch Hãn Triệt trả trở về, đối với người đang thất vọng kia nói, “Sau khi đi Thất Hà trấn, ta sẽ quay về kinh. Sau này, ta hơn phân nửa thời gian là ở lại trong cung, không thể giống như ngài làm nghề y tế thế, hơn nữa ta rất ngốc, cho dù có học, sợ cũng chỉ có thể học được một nửa, giậm chân tại chỗ mà thôi.”

Tôn Hạo Lâm cười khổ: “Hãn Triệt, ngoại trừ thứ này ra...... Ta không biết còn có thể cho ngươi cái gì.”

Tuy là sinh phụ, nhưng người này đối với hắn mà nói quá mức xa lạ, Bạch Hãn Triệt nhất thời nghẹn lời, nhưng hắn thật sự không thể.

Trường hợp nhất thời có chút lặng yên, Bạch Hãn Triệt cúi đầu nghĩ nghĩ, sờ sờ lên mấy bản y thuật kia, thấp giọng nói: “Ngô, y thuật của Nhị thúc cũng cao minh giống như ngài, bằng không, chờ sau khi quay về kinh, ngài cùng Nhị thúc hai người luận bàn, thế nào?”

Tôn Hạo Lâm đột nhiên ngẩng đầu, kích động nhìn chăm chú người trước mặt, khoé môi run rẩy. Bạch Hãn Triệt bị hắn nhìn có chút hoảng hốt.

“Ngươi, ngươi cho ta, ta với ngươi...... quay về kinh?”

Bạch Hãn Triệt gật đầu, nghi hoặc: “Hay là ngài còn có nơi nào khác muốn đi? Vậy thì ngài......”

“Không không không, ” Tôn Hạo Lâm vội vàng xua tay, “Không có, ta không có. Ta, ta cứ nghĩ, cứ nghĩ ngươi không muốn cho ta đi theo ngươi về kinh thành.”

Bạch Hãn Triệt thuỳ mâu: “Ngươi là sinh phụ của ta......” Hắn nên vì người thân mà dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung.

“Hãn Triệt......” Tôn Hạo Lâm càng không ngừng đem nỗi lòng hướng người này giải thích.

Trở lại trong phòng, Bạch Hãn Triệt thật sâu thở dài, Tôn Hạo Lâm cẩn thận cùng áy náy làm cho hắn khổ sở, nhưng tiếng “phụ thân” kia, hắn không sao thốt nên lời được.

“Thiếu gia.”

Xoay người, dĩ nhiên là Cừu Lạc.

“Thiếu gia, Kì U một nhà đã được đưa đến Bạch gia trang an toàn, đây là thư mà bọn họ lúc gần đi nhờ thuộc hạ giao cho thiếu gia.”

“Vất vả ngươi rồi Cừu Lạc.”

“Thiếu gia mới là vất vả.”

Đứng cách Bạch Hãn Triệt ba bước chân, Cừu Lạc đem tín hai tay dâng lên. Bạch Hãn Triệt tiếp nhận, hỏi: “Đồng Đồng có khỏe không?” Hắn không có đi tiễn Kì U, sợ đối phương lại đối hắn hành đại lễ, bất quá hắn chỉ làm chuyện nên làm mà thôi.

“Đồng công tử cùng Đồng trang chủ rơi vào cảnh đẹp, hai người ở trong phòng Đồng trang chủ.”

“Vậy thì thật tốt quá.” Bạch Hãn Triệt nghe thế liền phá lệ vui sướиɠ, “Như thế, Đồng Đồng có thể an tâm cùng Đồng Hàm Trứu trở về tịnh dưỡng, hắn như bây giờ thật không thể bôn ba vất vả, ta cũng không nhẫn.”

Biết được Đồng Đồng vô sự, Bạch Hãn Triệt lấy ra thư Kì U đưa cho hắn, xem kỹ. Cừu Lạc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, ánh mắt khẽ dao động.

Trên thư toàn bộ đều là những lời cảm kích, Bạch Hãn Triệt sau khi xem xong, chiết hảo thả vào trong phong thư, lại phóng tới trong hành lý chính mình. Phụ thân cả đời làm việc thiện, nếu đem so sánh, việc làm bé nhỏ này của hắn là không đáng kể, thế mà đã làm cho người ta tôn kính như thế, lần này ra kinh, hắn trải qua rất nhiều chuyện, cùng với hai người kia...... Đây đều là phụ thân cho hắn. Phụ thân..... Đột nhiên tay đυ.ng đến cái chai kia, Bạch Hãn Triệt từ lúc đầu còn bối rối, giờ lại trở nên chờ mong.

“Thiếu gia, ngài có ở trong phòng không?”

Là thanh âm của Văn Trạng Nguyên, không đợi Bạch Hãn Triệt ra tiếng, Cừu Lạc bước ra ngoài mở cửa.

“Cừu thị vệ.”

Đánh cái tiếp đón, Văn Trạng Nguyên đối Cừu Lạc lặng yên tập mãi thành thói quen. Hắn kích động lấy một túi hành lý chạy vào.

“Thiếu gia, trang chủ cho người mang tới.”

“Phụ thân?” Bạch Hãn Triệt kinh hỉ dị thường, vội vàng tiếp nhận, khá nặng, coi như là quyển sách, cũng đã có chút lớn. Hắn luyến tiếc mở ra, nghĩ xem phụ thân tặng cho hắn cái gì.

“Thiếu gia, người mang tới còn nhắn lại lời của trang chủ rằng, thiếu gia ly kinh lâu như thế, trang chủ nhớ ngài rất nhiều.”

Bạch Hãn Triệt đem túi hành lý gắt gao ôm vào trong ngực, lại luyến tiếc mở ra.

“Thiếu gia, ta trước tiên lui xuống, ngài chậm rãi xem.” Văn Trạng Nguyên cợt nhả nói, rồi mới xoay người hướng Cừu Lạc liếc mắt một cái, làm cho đối phương cũng lui ra. Cừu Lạc không chút chần chờ, cùng hắn rời đi.

Phòng trong chỉ còn lại một mình hắn, Bạch Hãn Triệt đem sách, giấy bút trên bàn toàn bộ thu dọn sang một bên, cẩn thận mà đem bọc hành lý của phụ thân đặt lên bàn, mở ra.

Bên trong có một phong thơ, còn có một quyển sách rất lớn. Ngoài bìa sách, viết: tặng cho Triệt nhi, chớ niệm phụ thân.

Nhẹ nhàng mở ra, trang thứ nhất viết một đoạn:

Mới gặp Triệt nhi, vu tuất khánh tháng một năm thứ sáu. Mấy thuận gian, Triệt nhi đã là phong tư trác tuyệt, làm cho phụ thân hãnh diện. Triệt nhi lúc nhỏ, phụ nhân luôn ghi nhớ, chờ Triệt nhi thành gia là lúc, giao cho Triệt nhi. Hiện giờ, Triệt nhi đi ra sương mù, như thanh tùng đứng thẳng, phụ thân hoài cảm rất nhiều, đặc biệt thỉnh Hành Chi viết thay, gửi đến Triệt nhi.

Mở qua đệ nhị trang, là một gốc cây thuỷ mặc thanh tùng, ngượng ngùng lại kiên định duỗi thân. Bạch Hãn Triệt ngồi xuống, hai mắt ướŧ áŧ, lại giở qua đệ tam trang.

“Triệt nhi, đến phụ thân nơi này đến, đến.”

“Triệt nhi đã kêu phụ thân!”

“Triệt nhi, chữ này phải cầm bút viết như thế.”

Bạch Tang Vận đưa cho dưỡng tử tập tranh, kể lại Bạch Hãn Triệt lần đầu tiên học đi, lần đầu tiên mở miệng gọi hắn, lần đầu tiên tập viết, lần đầu tiên chơi cờ...... Cùng với những chuyện dần lớn, mỗi một lần làm cho trí nhớ hắn khắc sâu. Hắn đem toàn bộ những điều này làm cho Trầm Hành Chi vẽ lại, trong bức tranh, không chỉ có đứa nhỏ nhiều năm thơ ấu, còn có một nam tử nắm lấy tay hắn, tuy đã lớn tuổi cũng không buông ra.

Sau khi Bạch Hãn Triệt ly kinh, áy náy sâu nhất chính là không thể bồi ở bên cạnh phụ thân đang có thai. Bạch Tang Vận đem mấy tháng nay hắn biến hóa cũng làm cho Trầm Hành Chi vẽ lại, từ cái bụng trở nên lớn, rồi chăm chú nhìn phương xa, tựa hồ đang dõi mắt về phía đứa con, còn có trên mặt hắn thuỷ chung như một hiền lành tươi cười.

Bạch Hãn Triệt khóc e rằng không sao dừng được, chôn giấu dưới đáy lòng, đối phụ thân kia một chút nén giận, đối phụ thân áy náy, giờ với phần lễ vật này, toàn bộ đều bị triệt tiêu hết. Hắn có phụ thân tốt nhất trên đời này, vậy thì có cái gì không thể buông, không thể tiêu tan chứ.

Ngày mai, ngày mai hắn sẽ gọi người nọ là phụ thân, hắn phải hạnh phúc sống tốt, cùng phụ thân hắn, cùng “phu quân” hắn, còn có đứa con của hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »