Chương 1

Phần 1:

1.

Khi bị đưa đến quân doanh, ta đã dốc hết sức mình để hầu hạ Gia Luật Tranh.

Ta nhìn Lý Khâm, gian tế đã phản bội Đại Chu của ta, ánh mắt hưng phấn của hắn nhìn ta bị sỉ nhục,…Ta nghĩ, một ngày nào đó, ta phải gϊếŧ hắn.

Lý Khâm dẫn ta đi gặp Gia Luật Tranh

Ta ngẩng đầu liền thấy một thanh niên cao lớn, quay lưng về phía hoàng hôn, mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, bím tóc buông xuống sau lưng,ngang hông đeo cung tên.

Hắn ta siết chặt dây cương, liếc nhìn ta:”Tại sao ta phải giữ nàng ta lại? Sau này nàng ta sẽ giống như con dao kề trên cổ ta ư?”

Ta nhớ lại nhiều năm về trước, khi Bắc Yến còn chưa hùng mạnh, Đại Chu luôn kinh thường và sỉ nhục bọn họ là một lũ người man rợ không có đầu óc, chỉ biết dùng vũ lực.

Hắn quay đầu lại nhìn ta và nói: “Theo phong tục Đại Chu của ngươi, ta sẽ ban cho ngươi một cái chết tử tế”.

Lễ nghi gì đó chẳng qua là một dải lụa trắng hoặc một ly rượu độc mà thôi. Nhưng cả hai ta đều không muốn chọn.

Là công chúa cao quý nhất của Đại Chu, ta thông thạo Tứ thư Ngũ Kinh, lại còn giỏi cưỡi ngựa bắn tên.

Ta đứng dậy, năm lấy dây cương đang treo lơ lửng của con ngựa, ngăn chặn nó nổi điên.

“Thái tử, Bắc Yến mới chiếm được Đại Chu, lập lên Đại Yến, lòng dân còn chưa yên. Ngài hãy giữ ta lại, thông cáo thiên hạ Hoàng triều Đại Yến nhân từ như thế nào.”

Ta ngẩng đầu cong môi cười nhẹ, mẫu hậu từng nói, ta có đôi mắt đẹp hơn cả sao trời, công chúa Chiêu Dương của Đại Chu là tuyệt sắc giai nhân, là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ.

“Thái tử, ta chưa muốn chết, làm ơn,…”.

Hắn ta nhìn ta với vẻ trịnh thượng, lấy cây cung nâng mặ ta lên, hơi nheo đôi mắt lại.

2.

Người Bắc Yến thô lỗ và hung dữ hơn ngươi Trung Nguyên.

Ngày hôm đó, Gia Luật Tranh cúi xuống, một tay nhấc ta lên ngựa, đi thẳng về phía cung điện.

Khi hắn thả ta xuống, ta muốn nói với hắn đùi của mình đã bị ma sát với yên ngựa,rất khó chịu.

Không ngờ hắn quay người rời đi: ”Hãy nhớ rõ thân phận của ngươi, không được tự ý đi lại trong cung khi không có sự cho phép của ta”

Ta nhìn hắn cưỡi ngựa, đạp lên những viên gạch xanh mà ta đã đi qua vô số lần, nhìn lên những viên ngói đỏ mà ta quen thuộc nhất.

Nơi đây vốn dĩ là hoàng cung của ta, là Đại Chu của ta.

Ta trở thành Trắc phi của Gia Luật Tranh, đồng thời cũng là phi tần đầu tiên của hắn.

Thiên hạ đồn rằng hắn là hoàng tử kiêu hãnh nhất của Đại hãn Bắc Yến, là một con đại bàng trên thảo nguyên, là chiến thần trên thảo nguyên.

Nghe nói hắn được rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ, là vị hôn phu mà những cô nương trên thảo nguyên ao ước, thậm chí, nữ nhi của các đại gia tộc Bắc Yến còn sắn sàng hi sinh vì hắn.

Nhưng, cũng chính hắn là người đã dẫn binh san bằng Đại Chu, chiếm lấy Trung Nguyên.

Cung nhân được cử đến hầu hạ ta có một ma ma lớn tuổi và một tiểu cung nữ.

Ta liếc nhìn Yến phục họ đang mặc, cũng đoán được rằng, giờ đây, không còn người của Đại Chu trong hoàng cung này nữa.

Ma ma nhìn ta, trong mắt hiện lên tia cảm xúc mà ta không hiểu:

“Ngươi đã làm gì để Thái Tử giữ ngươi lại? Ngươi đáng lẽ không được sống”.

Ta khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nói:” Thái tử điện hạ thông minh như vậy, ta làm sao có thể lừa gạt được người”.

Ma ma lắc đầu: “Ta sẽ để mắt tới cô. Người như cô có thể khiến trái tim đàn ông rung động.Cô sẽ là tai họa”.

Ta muốn nói với bà ta rằng, Thái tử của họ là một người lí trí như vậy, cho dù cả thiên hạ có yêu ta thì hắn sẽ không. Làm sao hắn có thể hủy hoại đất nước chỉ vì tình cảm nhi nữ.

Mỗi một lời Gia Luật Tranh nói đều là mệnh lệnh. Hắn ta nói: ”Không được tự ý đi lại” thì chính là không thể tự ý rời khỏi cung điện này.

Ta nhớ không lầm thì đây chính là cung điện mà sủng phi của phụ hoàng ở. Nàng ta được yêu chiều hết mực nên cung điện này cũng rất xa hoa.

Ngẩng đầu lên, cung điện tràn ngập vàng bạc châu báu, ngay cả hoa cỏ trong sân cũng là kì hoa dị thảo.

Khi Bắc Yến tiến vào Trung Nguyên, chúng không tàn phá kinh thành

Bởi vì sau khi Đại Chu diệt vong, phụ hoàng kiên quyết bước ra khỏi cổng thành, lấy kiếm tự sát. Người chỉ yêu cầu Bắc Yến không tàn sát dân chúng.

Phụ hoàng không thích hợp làm hoàng đế, thay vào đó, người hợp làm một văn nhân có chí khí cao hơn.

Đại Chu coi trọng văn chương, trấn áp quân sự, quan văn kiểm soát triều chính vì thế Đại Chu ngày càng suy yếu.

Vậy nên, khi đất nước diệt vong, người cảm thấy có lỗi.

Về phần mẫu hậu, bà từng là mẫu nghi thiên hạ đức cao vọng trọng được người đời khen ngợi. Bà không hề đố kị, hãm hại ai, đoan trang hiền hậu, ân cần chu đáo.

Khi đó mọi người trong cung đều nói, mẫu hậu như vậy là vì nàng vô tâm, không hề có tình cảm với phụ hoàng. Ngay cả phụ hoàng cũng tin là như vậy.

Nhưng thật ra, không ai biết bà yêu phụ hoàng sâu đậm đến nhường nào, phụ hoàng cũng không thể biết được, ngay sau khi người qua đời, mẫu hậu cũng rời xa trần thế.

Huynh đệ, tỷ muội của ta đều chết trong trận chiến, chết trong tay người Bắc Yến và lũ phản quốc.

3.

Sự nhân từ của Bắc Yến cần một cơ hội thích hợp để thông cáo thiên hạ, và ta không thể thiếu vai diễn trong đó.

Cung yến được tổ chức tại Thiên Điện.

Cung nhân gọi ma ma kia là Duệ cô cô, bà ta là nhũ mẫu của Gia Luật Tranh, chăm sóc hắn từ nhỏ.

Trước khi cung yến bắt đầu, bà ta đem đến một bộ Yến phục màu đỏ đặt trước mặt ta. Ta đưa tay sờ sờ, chất vải thô cứng, hoa văn chói mắt làm sao.

Ta đẩy y phục sang một bên, trên môi nỏ nụ cười lấy lòng: ”Duệ cô cô, người cũng biết rằng, điện hạ giữ lại ta để chứng minh cho thiên hạ thấy rằng hoàng gia Bắc Yến có tấm lòng nhân hậu. Nếu ta mặc Yến phục thì làm sao mọi người biết ta là công chúa Đại Chu? Làm sao có thể thể hiện được sự nhân từ của Đại Hãn? Thà rằng để ta mặc Hán phục Đại Chu còn hơn..”.

Duệ cô cô cầm y phục, kiên quyết đặt trước mặt ta:” Trong cung không còn y phục của Đại Chu. Đại Chu đã diệt vong, giờ chỉ còn Bắc Yến, chỉ có Yến phục. Đây là mệnh lệnh”.

Ta cụp mặt xuống, cẩn thận kéo mạnh bộ y phục trên người. Trước đây, y phục của ta luôn là những thứ tốt nhất…

Còn nhớ, những tiểu cung nữ của ta luôn ríu rít mỗi sáng, mang đến những bộ y phục đẹp nhất, tranh nhau chải cho ta những bộ tóc mới lạ.

Nhưng giờ đây, trong hoàng cung rộng lớn này, không còn bộ y phục nào thuộc vè ta, có lẽ, sau này cũng không có.

Hoàng đế Bắc Yến sắc mặt dữ tợn nhưng lại nở một nụ cười hiền từ. Hắn ta ngồi trên bục cao với vẻ mặt đắc thắng.

Cung yến có đầy đủ hoàng thất Bắc Yến và các thế gia đã cùng chúng chinh phục Trung Nguyên. Xung quanh cũng có cả một số quan chức cũ của Đại Chu. Họ cũng mặc Yến phục giống như ta.

Người Bắc Yến cao lớn và cường tráng nên y phục của họ thật quá khổ so với người Đại Chu, trông thật nực cười.

Ta quỳ xuống bên cạnh Gia Luật Tranh, ngoan ngoãn rót rượu cho hắn, cười nịnh nọt: ”Thái tử, gần đây ngài rất bận phải không?”

Hắn quả thực rất bận rộn, triều đại vừa mới thành lập, làm thế nào để cân bằng hai tộc Yến và Hán, làm thế nào để đưa ra vương pháp phù hợp quả là một vấn đề đau đầu.

Hắn mặc một bộ y phục màu tím, khoác bên ngoài là chiếc áo cổ tròn có thêu hình đại bàng, thắt lưng có một sợi dây chuyền dài với những chiếc chuông bạc có kích cỡ khác nhau.

Mái tóc dài của hắn được tết thành những bím lớn, bím nhỏ, đính thêm bạc nhỏ. Hắn nheo đôi mắt phượng, nhìn ta đầy thờ ơ.

Ngay lập tức, hắn ta đưa tay ra ấn bàn tay đang rót rượu của ta xuống, siết chặt rồi đẩy tay ta ra khỏi bàn rượu.

Ly rượu kia bị hắn đổ đi gần hết, bình tĩnh để xuống mặt bàn.

Ta thu tay lại, cười thầm trong lòng, thực sự là quá cẩn thận.

Hắn nghĩ ta có thể ra tay ngay tại cung yến này, thực sự là quá đề cao ta rồi.

Lúc sau, hắn giơ đũa lên, gõ nhẹ vào vai ta

“Duệ cô cô sắp xếp ngươi làm việc ở đâu?”

“Ta là trắc phi của người.”

“Của ta?”

Đó giống như một câu hỏi, cũng giống như một lời xác nhận.

Hắn giường như không còn hứng thu với ta, quay đầu đi, tập trung vào bữa tiệc.

Đêm nay, tất cả con dân Đại Chu sẽ biết có một công chúa còn sống. Chắc hắn sẽ rất tức giận nhỉ? Vì công chúa của họ lại lâm vào bước đường này.

Nhưng ta đã tính sai. người Yến thực sự khác với người Chu. Họ tỏ ra hào phóng, mời ta nhảy cùng bọn họ. Trong mắt người Yến, đây thể hiện sự tự do, không gò bó của một người phụ nữ.

Sắc mặt ta có chút trì trệ, quay lại nhìn Gia Luật Tranh, người dường có thể đưa ra quyết định lúc này.

Hắn ta đeo một chiếc nhẫn hình đầu đại bàng ở ngón trỏ, chơi đùa với bình rượu trong tay.

Hắn cong môi cười nói:” Công chúa Đại Chu, xem ra thần dân Bắc Yến rất thích ngươi, xin mời”.

Đó là tư thế của kẻ chiến thắng. Lúc này giường như không phải cuộc trò chuyện giữa ta và hắn mà là sự đối đầu giữa cố triều Đại Chu và tân triều Bắc Yến.

Nhưng ta không có sức lực phản kháng, chỉ biết cúi đầu, bước hai bước về phía hắn ta, dùng cả hai tay nắm lấy chiếc vòng và cầu xin: ”Thái tử, thϊếp không giỏi nhảy múa. Để tránh làm mất mặt ngài, thần thϊếp xin phép đàn một khúc”.

Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt ta một hồi lâu, thản nhiên mỉm cười: ”Nữ nhân Bắc Yến có thể nhảy múa, mình ngươi lại không thể. Hay ngươi vẫn coi mình là công chúa Đại Chu?”

Ta thu lại nụ cười lấy lòng, bỏ tay ra, ngồi thẳng dậy nhẹ giọng nói:” Chỉ cần Thái Tử thích, thần thϊếp bằng lòng làm bất cứ điều gì”.