Chương 4-2

Edit: Lavender - Blue

"Tại sao em còn chưa gϊếŧ anh ta?" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Khuất Lam Tranh hiện vẻ hung ác nham hiểm.

"Chuyện này em đã báo cáo với ông nội, ông nội đồng ý chờ sau khi em giúp anh ta hoàn thành mười việc mới xuống tay."

"Em tới là để gϊếŧ anh ta, sao còn phải giúp anh ta mười việc?" Anh ta trầm giọng chất vấn.

"......" Cô cắn môi, không nghĩ muốn nói cho anh biết ngọn nguồn sự việc.

"Nếu như em không xuống tay được thì nói, vậy anh sẽ thay em xuống tay." Biết cô từ nhỏ đã không dám sát sinh, anh ấy nói.

"Không!" Nghe vậy, trong lòng cô hoảng sợ, vội vàng từ chối.

"Tại sao?" Cô từ chối quá nhanh, khiến anh nghi ngờ.

"Đây là nhiệm vụ ông nội giao cho em, em phải tự hoàn thành nó, xin anh đó Lam Tranh đừng nhúng tay can thiệp." Cô biết nếu anh Lam Tranh xuống tay thì chỉ vài giâycó thể chấm dứt cuộc đời Cam Nhĩ Toàn.

Nhưng khi anh mất, sẽ không còn ai nói những lời khiến người ta giận dữ nữa, bỗng nhiên cô cảm thấy ngực mình khó chịu.

"Em bảo anh không nên can thiệp?!" Khuất Lam Tranh dồn ép hỏi, "Chuyện này đã kéo dài lâu như vậy, em không có cách hoàn thành, không khác nào khiến nhà họ Khuất chúng ta phải hổ thẹn, em làm vậy ông nội phải ăn nói thế nào với khách hàng?" Mấy ngày trước anh vô tình thấy bọn họ, anh mới biết đến bây giờ cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao.

"Ông nội...... Đồng ý cho em thời gian."

Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của anh nhìn cô chằm chằm, "Lam Sơ, em hãy thành thật nói cho anh biết, có phải em bao che cho tên đó không?"

"Em không có!" Cô giật mình, liên tục lắc đầu phủ nhận, "Tuyệt đối không có chuyện này."

"Tốt nhất là như vậy. Anh cho em 5 ngày, đến lúc đó nếu như em không xuống tay, " Khuất Lam Tranh tàn khốc lên tiếng, "Anh sẽ gϊếŧ anh ta giúp em, anh không thể để danh dự nhà họ Khuất bị hủy trên tay em."

Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Khuất Lam Sơ nhíu chặt chân mày.

Năm ngày?! Cô hiểu không phải Khuất Lam Tranh thuận miệng mới nói như thế, vẻ mặt vừa rồi của anh nói cho cô biết rõ, nếu trong kỳ hạn anh ra cô không gϊếŧ chết Cam Nhĩ Toàn, anh sẽ tự mình ra tay.

Trái tim hoảng sợ, nếu anh Lam Tranh thật sự ra tay, nhất định Cam Nhĩ Toàn không thể trốn thoát, anh ấy sẽ bị gϊếŧ chết!

Không, không được! Cô không thể để cho chuyện như vậy xảy ra!

Giây lát, cô nhận ra suy nghĩ của mình, giật mình tức cười, vốn Cam nhĩ Toàn là đối tượng ám sát của cô. Tại sao lúc này...... Cô lại không muốn anh chết?!

*********

"Rốt cuộc các người đang làm gì? Đã lâu như vậy, tại sao hắn còn sống??" người đàn ông giận dữ gầm vào điện thoại.

"Bởi vì chúng tôi chưa lựa chọn được hành động với anh ta." Đầu bên kia điện thoại kia truyền đến giọng nói không nhanh không chậm.

Người đàn ông chất vấn, "Các người đã nhận giao phó của tôi, tại sao còn không hành động?"

"Chờ xác nhận có thể hành động, chúng tôi tự nhiên sẽ xuống tay." Giọng bình tĩnh trả lời.

Người đàn ông hết sức tức giận, "Vậy các người đợi đến lúc nào mới xuống tay? Cho tôi thời hạn."

"Tiên sinh, xin ngài không nên gấp, đợi thời cơ đến chúng tôi sẽ động thủ." Người đầu bên kia điện thoại nói xong, liền tắt máy, không một chút để ý đối phương là đại gia bỏ tiền ra.

"Đáng chết!" Người đàn ông quăng điện thoại xuống khẽ nguyền rủa."Không được, mình không thể tiếp tục ngồi chờ, mình phải đích thân đi một chuyến."

*********

Đêm khuya, một bóng dáng không tiếng động mở tay cầm của cửa phòng, đi vào phòng ngủ của Cam Nhĩ Toàn.

Lặng lẽ đi tới bên cạnh chiếc giường Kingsize bắt mắt, nhờ ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, cô chăm chú nhìn gương mặt ngủ say trên giường.

Tầm mắt chuyển từ mặt của anh xuống cổ, tánh mạng con người cực kỳ mỏng manh, chỉ cần cắt đứt cổ họng, à, không, chỉ cần nắm chặt cổ, chặn hô hấp của anh, là có thể đoạt đi một mạng rồi.

Từ từ nâng hai tay mình lên, cô nhắm mắt một lát, cô không cần dao, giờ phút này, chỉ cần bóp chặt cổ anh, siết chết anh, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng, cô không mong anh chết.

Cô không biết bắt đầu từ khi nào, vấn đề không phải là cô không dám gϊếŧ người, mà là cô không muốn nhìn thấy anh biến thành một xác chết.

Nhẹ như cơn gió bật ra khỏi cánh môi, giây lát, như cùng một lúc, Khuất Lam Sơ lặng lẽ đi ra ngoài.

Người đàn ông trên giường bỗng mở mắt, im lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng vừa rời đi.

Đây là lần thứ tư rồi, bốn ngày nay nửa đêm cô đều tới phòng anh, may mắn anh không có ngủ say, nếu không không phải bị cô nhìn trơ trọi rồi.

Nghĩ đến chuyện thú vị, Cam Nhĩ Toàn chợt mỉm cười lẩm bẩm nói: "A, tối mai mình ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng được, có lẽ khi cô ấy thấy thân thể hoàn mỹ của mình, sẽ không kiềm được sắc tâm nổi lên, nhảy lên giường mình."

Không phải là không biết nửa đêm Khuất Lam Sơ lẻn vào phòng anh làm gì, nhưng anh tin tưởng cô không xuống tay được, đúng như bốn lần cô tới, bốn lần cũng lặng lẽ rời khỏi, đủ thấy cô hiển nhiên không muốn gϊếŧ anh.

"Lam Lam, em không nỡ gϊếŧ anh, đúng không?" Anh cười khẽ, nghĩ đến mấy ngày nay giữa hàng chân mày của cô ẩn giấu vẻ buồn rầu, anh không biết cô đang phiền não vấn đề gì, nhưng nhất định có liên quan đến người cô đuổi theo ngày đó, chẳng lẽ, người nhà họ Khuất đang thúc giục cô xuống tay?

"Xem ra, mình phải nhanh chóng tra ra người chủ mưu phía sau mới được."

*********

"Không kịp nữa rồi, mau vào đi!" Lôi kéo Cam Nhĩ Toàn vội vàng đi tới cửa hàng bách hóa cuối đường, giọng nói Khuất Lam Sơ lộ ra vẻ vội vàng.

"Em muốn anh vào đây? Đây là nhà vệ sinh nữ mà." Cam Nhĩ Toàn chần chừ một lúc.

"Không cần lải nhải, theo tôi đi vào!" Trong thời gian anh còn do dự, cô đã kéo anh đi vào.

Anh chỉ phải ngoan ngoãn theo cô cùng nhau trốn vào một buồng trong nhà vệ sinh.

"Rất tốt nơi nay đúng lúc không có ai ở đây, nếu không người ta nhìn thấy anh đường đường là đấng mày râu lại xông vào nhà vệ sinh nữ, nhất định sẽ hét chói tai." Anh cười cười nói. Thật may hôm nay không phải ngày nghỉ, người tới cửa hàng bách hóa không nhiều lắm, nhà vệ sinh nữ vừa đúng lúc không có ai sử dụng,, nếu không anh

tùy tiện chạy vào như vậy, tám phần sẽ bị cho là biếи ŧɦái mất.

Khuất Lam Sơ

hạ thấp mắt liếc qua khe cửa, phát hiện khe cửa rất thấp, từ bên ngoài nhìn vào không thấy được chân của hai người, lúc này mới tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không để ý lời anh nói.

Chợt phát hiện có một đôi tay không an phận nắm ở trên eo cô, cô lạnh lùng liếc qua, "Anh làm cái gì?" Đôi mắt đen nhánh của anh còn mập mờ chớp chớp với cô.

"Em không đợi kịp phải kéo anh vào nhà vệ sinh, không phải là muốn cái đó sao?"

Cái đó? Giây lát, từ vẻ mặt của anh cô hiểu được ý anh, cô tức giận nhìn anh chằm chằm, đè thấp giọng tức giận mắng, "Mạng cũng không còn, anh vẫn còn tâm trí nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu đó!"

Cam Nhĩ Toàn cười vô lại nói;"Làm sao lại như vậy? Không phải anh đang còn sống khỏe re đây sao."

Buồng vệ sinh nhỏ chứa hai người có chút chật chội, anh to gan dán sát người vào người cô, trên người cô có hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi mình, anh hít thật sâu, trong khóe mắt mang ý cười.

Không thấy được sự mờ ám của anh, Khuất Lam Sơ tức giận hỏi: "Anh nghĩ tại sao hai chúng ta phải trốn trong nhà vệ sinh nữ chứ?"

"Không phải em không nhịn được muốn cùng anh...... Như vậy sao? Em chỉ cần nói thật với anh thì chúng ta có thể tìm một phòng khách sạn gần đây,tốt hơn trong nhà vệ sinh, chẳng qua nếu như em muốn thử cảm giác giống thú bốn chân, anh có thể chiều theo phối hợp với em."

"Anh!" Cô bị những lời anh nói chọc cho tức giận đang muốn hung hăng đập bẹp anh một trận, đột nhiên nghe động tĩnh bên ngoài, vội vàng đưa tay che cái miệng của anh, "Xụyt, có người tới, đừng lên tiếng."

"......" Bị bịt miệng, không thể nói chuyện, Cam Nhĩ Toàn di chuyển đôi mắt màu đen nhìn cô, trong mắt có ý cười lấp lóe. Xem ra Lam Lam thật sự không bỏ anh được rồi, không uổng công anh thương cô như vậy.

Một loạt tiếng bước chân rõ ràng ngày càng gần bên này, Khuất Lam Sơ nín thở tập trung suy nghĩ, toàn bộ tế bào toàn thân căng lên.

Cô biết mình đánh không lại anh Lam Tranh, nhưng cô không thể nào trơ mắt nhìn anh bị anh Lam Tranh gϊếŧ chết, cho dù cái gương mặt đáng ghét và cái miệng nói hưu nói vượn đó, thì cô cũng...... Không có cách nào nhìn anh chết mà không làm gì cả.

Anh Lam Tranh ra tay luôn gôn gàng, một đòn trí mạng, vì vậy cô phải đỡ giúp anh đòn đầu tiên mới được.

Rắc, rắc, rắc, rắc...... Đến đây, tiếng bước chân đã đi vào nhà vệ sinh nữ.

"Ra ngoài, tôi biết rõ các người ở chỗ này." Giọng đàn ông không có độ ấm vang lên.

Khuất Lam Sơ nín thở nhìn chăm chú vào cánh cửa màu vàng nhạt bị đóng chặt, lúc này không cần cô dặn dò, Cam Nhĩ Toàn cũng im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài nhà vệ sinh.

"Lam Sơ, ra ngoài!" Người đàn ông lạnh lùng hét lần nữa nói: "Em thật sự muốn bảo vệ cậu ta sao?"

"......" Cô đang định lên tiếng, vô tình lại nghe thấy giọng Khuất Lam Tranh vang lên đầy kinh ngạc.

"Sao anh lại tới đây?"

"Cậu ra ngoài trước." Tiếng nói một người đàn ông khác.

Một lúc sau, bên ngoài yên ắng.

Chuyện gì xảy ra? Là ai gọi anh Lam Tranh đi?

Khuất Lam Sơ nhíu máy suy nghĩ, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy nóng và dinh dính ngứa.

Cô quay đầu nhìn lại, lúc này mới giật mình Cam Nhĩ Toàn lại dùng đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay đang bịt miệng mình.

Cô tức giận cố gắng rút tay mình lại, thế nhưng anh lại cương quyết giữ lại, cười cười hôn bàn tay cô.

Ánh mắt trêu đùa hết sức quyến rũ khiến ngực cô đập dữ dội, hai má nháy mắt đỏ bừng.

"Buông tay cho tôi!" Cô cắn răng nhỏ giọng cảnh cáo.

Sắc lang này chẳng lẽ không biết tình huống vừa rồi có bao nhiêu nguy hiển? nếu như không phải bỗng nhiên có một người đến, nói không chừng anh đã sớm đi đời nhà ma, vậy mà anh ta còn tâm tình làm những chuyện như vậy với cô!

Nhìn vẻ giận dữ của cô, Cam Nhĩ Toàn khẽ hôn xuống lòng bàn tay cô lần nữa, lúc này mới lưu luyến không rời buông cô ra.

Tay vừa được tự do, Khuất Lam Sơ tức giận níu cổ áo của anh, tức giận nói: "Anh có biết vừa rồi nguy hiểm tới mức nào không! Anh còn rãnh rỗi cợt nhã tôi, là anh không muốn sống nữa phảo không?"

"Nguy hiểm không phải đã qua sao." Đúng là thấy nguy hiểm đã qua, anh mới nắm chặt cơ hội đùa giỡn Lam Lam thân yếu của mình chứ sao."Em cũng không cần lo lắng như vậy, thần kinh bị kéo căng quá sẽ có hại cho cơ thể." Anh thân mật vỗ vỗ gò má của cô, "Xem ra không còn chuyện gì nữa, em muốn tiếp tục đợi trong nhà vệ sinh, hay là đi ra ngoài hóng mát một chút?"

Liếc anh một cái, cô đẩy cửa buồng vệ sinh, đi ra phía trước nhà vệ sinh nử, không quên phòng bị dò xét bên ngoài một chút.

Không có ai, nhìn có vẻ anh Lam Tranh đã rời khỏi, không biết người đàn ông

vừa nói lúc nãy là ai, giọng nói đó rất mơ hồ, cô không nghe được rõ.

Nhưng dường như là người anh Lam Tranh quen biết, cho nên lúc đó anh mới giật mình như vậy.

Sau khi hai người ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Khuất Lam Sơmỉm cười lạnh lùng, lên tiếng cảnh cáo, "Cam Nhĩ Toàn, bắt đầu từ ngày mai, không có lệnh của tôi, không cho phép anh tự ý rời khỏi phòng làm việc." Ở trong trường học anh Lam Tranh cũng không dám trắng trợn hành động đâu?

Anh vuốt vuốt sợi tóc của cô, cười nói: "Em không cần phải lo lắng, anh luôn có phúc lớn mạng lớn, không ai có thể làm hại anh được."

Mặt cô lạnh lùng chăm chú trừng khiển trách, "Anh còn dám nói, nếu như không phải vừa rồi đột nhiên có người tới đây, chỉ sợ anh đã sớm trở thành một xác chết." Xế chiều hôm nay cũng đã nói anh không nên ra ngoài, vậy mà anh vẫn con muốn chạy tới cửa hàng bách hóa đi dạo, lúc này mới trải qua một khắc nguy hiểm kia.

Thật sự cô không dám tưởng tượng, nếu như không phải bỗng nhiên có người tới gọi anh Lam Tranh đi, chuyện gì sẽ xảy ra?

"Cho nên anh đã nói, vận số của anh từ trước đến giờ so với người khác may mắn hơn." Cam Nhĩ Toàn cầm tay của cô, phát hiện lòng bàn tay của cô có chút lạnh, dùng hai tay của mình cầm lấy chà nóng, đồng thời dịu dàng nói: "Em hãy yên tâm đi, không có việc gì."

"Anh......" Đối mặt sự lạc quan vô tận của anh, Khuất Lam Sơ không biết nên nói thế nào với anh mới tốt. Nhắm mắt nhìn hai tay anh cầm gọn hai tay mình, cô mím môi, trong lòng khẽ rung, cảm giác ấm áp từ bàn tay anh trong nháy mắt truyền tới toàn thân, ngay cả miệng cũng dần nóng lên.

"A, Nhĩ Toàn, sao em lại ở trong này?"