Chương 60: Mẹ? Anh ba, anh cũng trưởng thành rồi mà, còn thích chơi trò trẻ con này sao?

Đó là một cảm xúc mới, trước kia nghịch tử của cô chưa bao giờ làm vậy cả.

Bạch Sâm nói: “Tiền và công việc tôi đều không cần. Chăm sóc anh, tiền lương xứng đáng có tôi đều đã có rồi, không cần đưa thêm đâu.”

Cô gật đầu nhìn Lâm Nhược Quân rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, Giai Tề vốn ồn ào tự nãy giờ đều yên lặng không nói gì, thấy Bạch Sâm bỏ đi, cô nhìn ba người trong phòng bệnh, dùng âm lượng đủ để Bạch Sâm không nghe được, nói: “Hừm, bọn có tiền các người đúng là đáng sợ thật” sau đó liền đuổi theo Bạch Sâm.

Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Tiêu vô cớ bị chửi chẳng nói gì, chỉ có Lâm Nhược Quân khó hiểu nhướng nhướng mày.

Lâm Nhược Phi nhức đầu nói: “Em ba à, vừa rồi em cũng có phần độc miệng đó.”

Lâm Nhược Quân khó hiểu nói: “Em nghĩ là điều kiện em đưa ra không có gì không tốt cả.”

“Không phải là tốt, mà là vô cùng tốt, tốt đến nỗi làm cho mẹ anh và em trở thành hai người hoàn toàn không quen nhau.” Lâm Nhược Phi học cách trợn mắt lên của Giai Tề.

Lâm Nhược Quân vén chăn đứng dậy, tuy cười mà giọng điệu chẳng có gì gọi là buồn cười: “Mẹ? Anh ba, anh cũng trưởng thành rồi mà, còn thích chơi trò trẻ con này sao? – – Em không sao rồi, em về công ty trước, vắng mặt lâu như vậy, chắc hẳn còn rất nhiều công việc chờ em xử lí.”

Bạch Sâm đứng trên tầng cao nhất của bệnh viện, cô đơn đứng đón gió, không lâu sau thì Giai Tề chạy đến, thấy Bạch Sâm như vậy thì sợ hết hồn, nói: “Bạch Sâm, cậu đừng nghĩ quẩn như vậy chứ, đừng… đừng có nhảy xuống nha…”

Bạch Sâm: “…”

“Sao tớ phải nhảy lầu chứ…” Bạch Sâm thấy vẻ mặt hoang mang của Giai Tề, không nhịn cười được, “Sao tớ phải nhảy lầu hả…”

Giai Tề nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Cậu đừng cười mà, cậu đã không đẹp rồi, bây giờ còn cười đau khổ như vậy, chẳng khác gì mới nuốt khổ qua ấy.”

Bạch Sâm: “…”

“Tớ đánh chết cậu!” Bạch Sâm nhịn không được cười phá lên, xông lại đánh Giai Tề, Giai Tề cười hì hì ôm lấy cô, sau đó ỷ mình cao lấy tay xoa xoa đầu cô: “Được rồi, muốn khóc thì mau khóc đi.”

Bạch Sâm rầu rĩ nói: “Khóc cái gì chứ, cậu không nhớ sao? Tớ đã nói rồi, điều ước lớn nhất của tớ chính là Lâm Nhược Quân mau mau bình phục, trả lại tự do cho tớ.”

Giai Tề thở dài: “Nhưng nét mặt của cậu khi nãy không nói như vậy.”

Bạch Sâm buồn cười ngẩng đầu, nét mặt cũng trở nên rạng ngời hơn: “Vậy nó nói gì?”

“Nét mặt của cậu cứ như đang nói – – Con tôi đâu rồi? Sao tôi không thấy nó nữa rồi?! Hu hu, con tôi đâu…”

Bạch Sâm: “…”

Nét mặt đó… Giọng điệu đó… Cô thật sự rất muốn đánh chết Giai Tề…

Bạch Sâm cúi thấp đầu, cười cười: “Ừm… Tuy là cũng hơi buồn… Dù gì thì nuôi nó cũng lâu rồi, giờ nó quên mẹ nó mất rồi, haiz.”

Giai Tề sờ sờ đầu Bạch Sâm: “Thôi, không phải chỉ là một đứa con thôi sao, mất thì mất, sau này sinh thêm một cái, đẹp hơn, ngoan hơn, sợ gì chứ.”

Bạch Sâm dở khóc dở cười: “Cái gì mà ngoan hơn, đẹp hơn chứ, tớ cũng không trách anh ta được, anh ta không nhớ tớ, cũng không nhớ những chuyện đã xảy ra, sao có thể hy vọng anh ta sẽ tiếp tục gọi tớ là mẹ, đối xử tốt với tớ chứ – – vừa rồi anh ta đưa ra điều kiện tốt như vậy đã là may mắn cho tớ lắm rồi. Tớ nghĩ, nếu tớ mà đòi xe, đòi nhà anh ta cũng cho tớ mất.”

“Chuyện đó dĩ nhiên là không thành vấn đề. ” Giai Tề gật đầu, “Nhưng cậu vốn không cần những thứ đó.”

Bạch Sâm mạnh miệng nói: “Ai nói không cần chớ? Tớ không cần mấy cái đó thì cần cái gì? Cần một đứa con sao?”

Giai Tề cười mà không nói.

Bạch Sâm: “…”

“Haiz, đừng có nhìn tớ như quỷ nhìn thấy người vậy mà, tớ thấy sợ đó.” Bạch Sâm khoa trương sờ sờ da gà trên người.

Giai Tề nói: “Cậu nói xui thật đấy.”

“Ừ, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc, không có chuyện gì là hoàn toàn chắc chắn cả mà.” Bạch Sâm phụ họa nói: “Ai bảo sẽ không gặp xui chứ?”

“Nhưng mà…” Giai Tề nói, “Sợ là cậu không chỉ cần con mà thôi…”

Bạch Sâm lườm cô một cái: “… Cậu đang nói gì đó hả? Không đầu không đuôi ai mà hiểu! Anh ta không phải là con tớ thì là gì?!”

Giai Tề nói: “Chuyện giữa các cậu dĩ nhiên tớ không biết. Nhưng tớ cảm thấy, nếu chỉ đơn giản là thiếu “đứa con” thì không sao, nhưng nếu hơn cả thế thì tuyệt đối không tốt.”

Bạch Sâm suy nghĩ rồi phiền não lắc lắc đầu: “Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, cũng chẳng còn nghĩa lý gì cả. Haiz, cậu nói với cha cậu giúp tớ, tớ muốn tiếp tục làm… công việc bác sĩ của tớ.”

Giai Tề gật đầu: “Được rồi, không thành vấn đề! Tớ sẽ luôn luôn là hậu thuẫn kiên cố nhất của cậu.”

Bạch Sâm chép miệng, nói: “Cám ơn chị Tề!”

Giai Tề cười, gõ vào trán cô: “Được rồi, đi xuống đi, không có gì thì đừng đứng ở đây hóng gió, lạnh lắm.”

Bạch Sâm lẩm bẩm đi theo xuống, thừa dịp Giai Tề không chú ý, cô nhanh chóng lau đi giọt nước nho nhỏ ở hàng lông mi.