Bạch Sâm rất muốn đi cùng cô, nhưng Lâm Nhược Tiêu vẫn chưa nói cho cô biết sẽ xử lí Trịnh Hi như thế nào, đành nói với Giai Tề một câu: “Cậu đợi tớ chút” rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Tiêu hỏi: “Ờ…. Ừm… Lâm Nhược Tiêu …”
Lâm Nhược Tiêu nhìn cô.
“Bây giờ tôi có thể ra ngoài không? Giai Tề hẹn tôi đi xem phim với cô ấy.” Bạch Sâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc trước cũng vì Trịnh Hi mới nguy hiểm, giờ chắc không còn gì đáng lo nữa chứ?”
Lâm Nhược Phi bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Bạch Sâm khó hiểu nhìn anh.
Lâm Nhược Phi khoát tay, nói: “Tôi không có cười cô.”
Lâm Nhược Tiêu cứ như không thấy thái độ và hành động của Lâm Nhược Phi vậy, nói với Bạch Sâm: “Được rồi.”
Lâm Nhược Phi nhíu mày, chen miệng vào nói: “Làm sao mà được chứ? Lỡ như Trịnh Hi gây chuyện nữa thì sao?”
Bạch Sâm: “Hả? Trịnh Hi không bị gì sao? Cho dù các anh không ra mặt thì hắn bắt cóc tôi ít ra cũng phải bị cảnh sát bắt chứ?!”
Trừ phi Trịnh Hi có thể lấy thúng úp miệng voi!
Lâm Nhược Phi nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, cô nói đúng, tôi phải đi báo cảnh sát!”
Nói xong, anh xoay người đi như muốn gọi điện thoại, Lâm Nhược Tiêu lạnh lùng nói: “Nhược Phi!”
Lâm Nhược Phi nói: “Sao vậy? Anh bỏ qua cho hắn không có nghĩa là em cũng đồng ý bỏ qua!”
Lâm Nhược Tiêu nhức đầu nói: “Em cũng biết khó xử của anh…”
“Đúng vậy, em biết, nhưng đó là khó xử của anh! Trịnh Hi lần này quá quắt lắm rồi, không chỉ với Bạch Sâm và Nhược Quân, với anh cũng vậy! Nhưng anh lại bỏ qua cho hắn?! Anh vốn không cần phải làm như vậy! Câu nói đó của cha, anh vẫn không hiểu sao?”
Lâm Nhược Phi khó khi nghiêm chỉnh như vậy, đôi lông mày nhăn lại tỏ ra hung dữ, hơn nữa còn với Lâm Nhược Tiêu, thật sự làm người ta không sợ không được.
Trong đầu Bạch Sâm hiện lên vô vàn những tình tiết máu chó, anh em trong nhà cãi cọ với nhau, tranh đoạt quyền thừa kế, gió thổi mưa to, …
Cô chợt nghĩ đến câu nói kia của Trịnh Hi, nếu như cô có chuyện gì đó với Lâm Nhược Tiêu thì hắn sẽ phải gọi cô là chị dâu, còn nếu cô và Lâm Nhược Quân là một đôi thì hắn sẽ gọi cô là em dâu… Vậy Trịnh Hi ở giữa…
Chẳng lẽ Trịnh Hi cùng Lâm Nhược Phi …
Bạch Sâm không thể tin nổi: “Nhược Phi, anh và Trịnh Hi là song sinh sao?!”
Lâm Nhược Phi vốn đang nghiêm túc nói chuyện với Lâm Nhược Tiêu, nghe vậy suýt nữa té xuống đất, anh thê thảm nhìn Bạch Sâm: “Mẹ! Mẹ đang nghĩ gì vậy?!”
Xì, gọi mẹ cũng hung dữ vậy…
Bạch Sâm lúng túng nói: “Thì Trịnh Hi từng nói là có thể sẽ gọi tôi là chị dâu hay em dâu mà, cũng giống anh còn gì. Cũng có thể là hai người yêu nhau, sau đó bị Lâm Nhược Tiêu bắt quả tang…”
Bọn họ quên mất một điều, điện thoại của Bạch Sâm vẫn chưa có tắt.
Vậy nên cả ba đều nghe được tiếng la vang trời của Giai Tề từ đầu dây bên kia – – “Mấy người đang nói gì thế hả?! Quan hệ thật là phức tạp!!! Đúng là bọn nhà giàu quen thói mà!!!”
Sau đó thì cúp điện thoại mất.
Bạch Sâm: “…”
Lâm Nhược Phi: “…”
Lâm Nhược Tiêu: “…”
Lâm Nhược Quân: “Sao vậy?”
Lâm Nhược Phi vô lực ngồi xuống: “Cô và Giai Tề đang suy nghĩ cái gì vậy? Đầu hai người được làm từ cái gì vậy hả? Vậy mà Giai Tề cũng tin sao?!”
Bạch Sâm lúng túng sờ sờ lỗ mũi, nghĩ: Giai Tề tưởng tượng còn nhiều hơn cả cô cơ…
Lâm Nhược Phi phiền não lắc đầu, nói: “Bạch Sâm, tôi không có thích đàn ông! Cô nhìn tôi xem, có chỗ nào thích đàn ông chứ?”
Bạch Sâm nói: “Tôi chỉ đùa thôi mà… Sao hai người lại làm quá lên vậy chứ…”
Lâm Nhược Phi muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Lâm Nhược Tiêu nhanh hơn anh một bước: “Cô gọi điện nói với Giai Tề là có thể đi xem phim cùng cô ấy đi. Tôi đi kêu tài xế giúp cô.”
Anh nói rất bình tĩnh, làm như vừa rồi chẳng xảy ra cãi vã gì cả, Lâm Nhược Phi nhìn Bạch Sâm rồi nhìn Lâm Nhược Tiêu, cuối cùng lắc đầu, nói “Tôi mặc kệ” rồi bực bội đi lên lầu hai.
Lâm Nhược Quân đưa Bạch Sâm ra ngoài cửa, nhỏ giọng an ủi Bạch Sâm: “Mami đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Bạch Sâm nói: “Ừm.., mami biết rồi.”
Lâm Nhược Quân nói: “Trịnh Hi sẽ không động đến mami nữa, hắn không làm được đâu. Còn chuyện vừa rồi mami đừng để, chuyện đó không ảnh hưởng gì tới mami đâu.”
Bạch Sâm “…”
Được rồi, tuy nghe rất là cảm động đó, nhưng mà sao đứa con này nói ra làm cô có chút sợ sệt…
Bạch Sâm không hiểu ra sao gật gật đầu, sau đó khom lưng tìm đôi giày thích hợp, nhưng mà cô chỉ tìm thấy mấy đôi giày cao gót, đôi dép duy nhất của cô thì bị mất lúc bị Trịnh Hi bắt cóc rồi, mấy đôi giày bệt bình thường cũng chẳng có…
Bạch Sâm nhớ ra mình có để một đôi giày bệt trong phòng quần áo, cô chạy lên, Lâm Nhược Quân cũng theo đằng sau như một cái đuôi nhỏ.
Bạch Sâm mở cửa phòng quần áo ra, diện tích phòng không nhỏ nhưng nhìn quanh chỉ toàn là giày da, tất cả đều là của Lâm Nhược Quân, chỉ có góc tường bên trái là của Bạch Sâm, trước đây cô không để ý những chuyện này lắm, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi chạnh lòng – – Mấy đôi giày này chẳng khác nhau là mấy, đường đường một người đàn ông mua nhiều giày vậy làm gì chứ?!
Bạch Sâm nhìn loanh quanh, ánh mắt cô chợt ngưng lại, cô nhìn thấy một đôi giày rất quen mắt…
Cô bước đến hai bước, lấy đôi giày lên ngắm nghía, rồi lại quay ra nhìn Lâm Nhược Quân: “Đôi giày này… Con và Lâm Nhược Tiêu đều có sao?”,
Lâm Nhược Quân ngẩn người, lắc đầu nói: “Đây là loại thủ công đặc biệt, anh hai có một đôi khác.”
Bạch Sâm đặt giày về chỗ cũ, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Lâm Nhược Quân, “Người cứu mami là con.”