Sang ngày hôm sau, Bạch Sâm vì không chịu nổi mùi bệnh viện nên đòi về nhà, Lâm Nhược Tiêu cũng hiểu nên không từ chối cô, nhưng thực tế thì Bạch Sâm nghĩ, Lâm Nhược Tiêu cũng không thể không đồng ý được – – chính anh ta từng bị nặng hơn mà còn không nằm viện cơ mà, cũng trúng vào đầu… Tên Trịnh Hi này đúng là thích tấn công đầu của người khác!
Hôm trước cũng vì phải nói chuyện với Lâm Nhược Tiêu nên Bạch Sâm tạm thời quên mất chuyện Trịnh Hi, lúc này ngồi trên xe cô mới nhớ ra, tò mò nói: “Đúng rồi, Lâm Nhược Tiêu, tôi muốn hỏi anh chuyện này.”
Lâm Nhược Tiêu đáp một tiếng, ý bảo cô tiếp tục.
Bạch Sâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Quan hệ giữa các anh và Trịnh Hi rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Lâm Nhược Tiêu quay đầu lại nhìn cô, không trả lời ngay mà nói: “Sao cô lại hỏi vậy?”
Bạch Sâm nói: “Lúc tôi bị Trịnh Hi bắt cóc thì hắn có nói một câu…”
Cô rất muốn thuật lại câu đó của hắn “Dĩ nhiên là liên quan tới tôi, chuyện này quyết định tôi nên gọi cô là chị dâu hay là em dâu mà.”, nhưng tất nhiên là không được, cô ấp úng nói: “Ý nói là, hình như anh ta cũng là anh em của ba người.”
Phản ứng của Lâm Nhược Tiêu có phần kịch liệt, anh quay phắt lại, hỏi: “Hắn ta nói thế nào?”
Bạch Sâm sợ hết hồn, đáp: “Không có gì, không có gì cả. Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ là… Haiz! Là chuyện anh dạy tôi khiêu vũ đó, không hiểu sao Trịnh Hi đó biết được, còn hỏi tôi rốt cuộc có đang quen Nhược Quân không, tôi hỏi chuyện này liên quan gì đến hắn, hắn mới bảo chuyện này quyết định xem hắn nên gọi tôi là chị dâu hay em dâu… Rốt cuộc là ý gì chứ?!”
Lâm Nhược Tiêu nhìn cô, nói: “Đang nghĩ nhiều quá…”
“Nhưng mà tôi không hiểu…” Giọng nói Bạch Sâm nhỏ đi vài phần, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ quyền lợi của mình, “Với lại anh cũng không nói rõ anh định làm gì hắn ta mà..”
Lâm Nhược Tiêu không trả lời, cũng không nhìn cô nữa, Bạch Sâm lại càng thấy kì lạ, nhưng nét mặt và thái độ của Lâm Nhược Tiêu làm cô chẳng biết nói gì cho phải, đành xấu hổ ngồi lại cho đàng hoàng.
Thôi quên đi, chuyện nhà họ Lâm vốn chẳng liên quan gì đến cô, chẳng phải sao?
Đến khi trở về nhà họ Lâm, Bạch Sâm đúng là khóc không thành tiếng, so với lúc bị Trịnh Hi bắt cóc đến ngôi nhà kia hay là ở bệnh viện, cô mới không tài nào mà thích ứng được với không khí thân thiết ở nhà họ Lâm thế này!
Lâm Nhược Quân biết Bạch Sâm về, đứng ở cửa đợi như con cún chờ chủ, thấy Bạch Sâm về tới, vui vẻ chạy đến, nhưng bỗng nhớ ra gì đó, anh dừng lại, cẩn thận hỏi: “Mami không sao chứ?”
“Hả? Không có gì.” Bạch Sâm thấy thái độ cẩn thận của Lâm Nhược Quân, biết anh vừa lo lắng vết thương của cô, vừa liên quan đến chuyện hôm qua cô mắng anh ở bệnh viện, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp vô cùng, chủ động ôm lấy Lâm Nhược Quân. “Ngoan ngoan.”
Lâm Nhược Quân cười lên, vòng tay ôm cô lại.
Lâm Nhược Tiêu đi vòng qua hai người.
Bạch Sâm và Lâm Nhược Quân cũng không thấy gì kì lạ, vui vẻ đi vào, Lâm Nhược Phi đang ngồi nghênh ngang trên ghế sofa, thấy ba người đi vào, cười hì hì nhìn Bạch Sâm và Lâm Nhược Quân, nói: “Thái độ của mẹ với Nhược Quân đúng là tốt hơn nhiều.”
“Hả?” Bạch Sâm không hiểu Lâm Nhược Phi đang nói gì, nghĩ một hồi mới biết anh đang ám chỉ chuyện cô dạy dỗ Lâm Nhược Quân bữa trước, gật đầu: “Ừ ừ.”
Thái độ Lâm Nhược Tiêu đứng bên cạnh có phần kì lạ, nói: “Đi lên tắm rửa trước đi.”
Bạch Sâm đáp một tiếng, sau đó đi lên lầu tắm rửa sạch sỡ, đợi đến khi cô xuống lầu lần nữa thì cảm thấy không khí rất kì lạ, Lâm Nhược Phi không cười nữa mà đanh mặt lại, Lâm Nhược Tiêu lạnh lùng hơn hẳn bình thường, Lâm Nhược Quân cũng cau mày, xem ra đang rất tức giận.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Bạch Sâm không hiểu ra sao, nhưng cứ đà này thì cô không dám hỏi nhiều rồi, đành vờ như không biết gì cả ngồi xuống.
“Mami.” Lâm Nhược Quân chạy qua, làm nũng cọ cọ vào người cô, giọng điệu mang theo chút ấm ức.
“Haiz!” Bạch Sâm sờ sờ đầu của anh, “Sao vậy?”
Rõ ràng ban nãy còn đang vui vẻ mà…
Lâm Nhược Quân lại không nói gì, lắc lắc đầu: “Không có gì cả
Tuy anh nói không có gì nhưng nhìn dáng vẻ ấm ức kia, Bạch Sâm biết chắc là có chuyện… Nhưng thật hiếm thấy… Lâm Nhược Quân bị chọc ghẹo lại không mách cô, còn nói không có gì?!
Xem ra xảy ra chuyện lớn rồi….
Không khí căng thẳng cứ như vậy kéo cho đến bữa cơm, bốn người vẫn không nói gì với nhau, lúc ăn cơm, Lâm Nhược Quân vẫn gắp thức ăn cho Bạch Sâm, thấy vậy cô nói: “Nhược Quân a~, càng ngày càng giỏi gắp thức ăn rồi đó.”
Lâm Nhược Quân nghe vậy kinh ngạc, nhưng sau đó cười với cô: “Đúng vậy,con cố tình luyện tập mới được như vậy đó.”
Bạch Sâm gật đầu, không nói thêm gì nữa, sờ sờ đầu khích lệ anh.
Cơm nước xong, cô gọi điện thoại cho Giai Tề, nói là Trịnh Hi đã bị bọn Lâm Nhược Tiêu bắt được, hẳn là có thể tự do hoạt động, có thể cùng cô đi xem phim.
“Thám tử Holmes phần 2 ra rồi đó! Lúc mới xem xong phần 1, bọn mình còn hứa là sẽ đi xem tiếp phần 2 mà!” Giai Tề hưng phấn mà nói.
Bởi vì hai người đều là những cô gái độc thân nên việc xem phim hay gì đó, v.v… chưa từng có thêm nam giới tham gia cùng, nhưng ít ra chỉ có hai người con gái cũng vui, ít nhất lúc mà Holmes hay Watson tình tứ nhìn nhau còn có thể thoải mái mà la hét… Nam giới làm sao mà hiểu được mấy chuyện này chứ…