Chương 40: Đã xem mình là con dâu nhà họ Lâm rồi đấy à?

Một lát sau, Lâm Nhược Quân bước lên bục phát biểu, lúc này Bạch Sâm mới hiểu vì sao Lâm Nhược Tiêu lại muốn mở bữa tiệc này cho Lâm Nhược Quân, lúc trước Lâm Nhược Quân làm gì thì cô không rõ, có điều chắc chắn là rất giỏi, rất xuất sắc, nhưng Lâm Nhược Quân bị tai nạn xe, Lâm Nhược Tiêu lại không cho tin tức truyền ra ngoài, mục đích cũng chỉ có một: muốn giấu việc Lâm Nhược Quân trở thành một đứa trẻ, cũng có nghĩa là Lâm Nhược Quân lại càng ít xuất hiện trước mặt mọi người.

Bây giờ, anh ta mượn bữa tiệc này để giới thiệu Lâm Nhược Quân với mọi người, giống như một minh tinh nghỉ ngơi tạm thời rồi sẽ quay trở lại, một mặt là để mọi người tự hiểu rằng anh ta không hề có chuyện gì, một mặt là để giới thiệu Bạch Sâm cô, vậy thì sau này mỗi lần Lâm Nhược Quân xuất hiện, có thêm cô cũng không cần phải giải thích…

Khi Bạch Sâm đang suy nghĩ thì Lâm Nhược Quân đã sớm bước lên bục phát biểu, những điều anh nói thực ra đều được chuẩn bị sẵn cả, nhưng chỉ cần dáng vẻ lịch sự, cộng thêm vẻ ngoài hấp dẫn của anh cũng đủ hấp dẫn người khác rồi, mục đích căn bản đã đạt được, khi Bạch Sâm trở về với thực tại cũng là lúc Lâm Nhược Quân nhắc đến cô: “… Cô gái mà mọi người thấy ban nãy cũng chính là bạn gái của tôi, Bạch Sâm.”

Anh đứng ở trên bục, chìa tay về phía Bạch Sâm, ánh đèn rọi xuống người anh, mang đến một sắc thái rực rỡ nhưng cũng đầy bí ẩn, Bạch Sâm hít sâu một hơi, chậm chậm bước lên bục, Lâm Nhược Quân vòng tay qua eo Bạch Sâm.

Bạch Sâm cười xấu hổ, cố gắng ra vẻ tự nhiên nói: “Xin chào mọi người, cám ơn mọi người hôm nay đến dự buổi tiệc sinh nhật của Nhược Quân, tôi không giỏi giao tiếp lắm nên nếu có chỗ nào sai sót, cảm phiền mọi người thứ lỗi cho, xin cám ơn.”,

Cô lén nhìn thoáng qua Lâm Nhược Quân, thấy Lâm Nhược Quân đang mở to hai mắt nhìn cô, chắc là cô không nói sai gì cả Bạch Sâm cũng nhìn anh cười cười, bước xuống bục cùng với Lâm Nhược Quân, màn tiếp theo là khiêu vũ, Lâm Nhược Quân bước ra trước, Bạch Sâm chỉ bước lên bục nói vài câu thôi mà đã thấy hồi hộp rồi, Giai Tề chạy đến cạnh cô, vỗ vai cô bảo: “Chắc không nói gì sai đâu.”

Bạch Sâm bất đắc dĩ nói: “Chắc vậy…”

Còn chưa nói hết đã có người dùng giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ nói: “Có gì sai sót cảm phiền mọi người thứ lỗi… Chậc, đã tự xem mình là con dâu nhà họ Lâm rồi đấy.”

Bạch Sâm: “…”

Bạch Sâm và Giai Tề cùng lúc nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói, đó là một cô gái rất đáng yêu, bên cạnh cô nàng là một người phụ nữ có vài nét giống nhau, nhưng gương mặt lại chững chạc, trưởng thành, trang điểm cũng có phần sắc sảo hơn.

Người phụ nữ đó cười cười xin lỗi nhìn Bạch Sâm và Giai Tề, sau đó cau mày nhìn cô bé kia bảo: “Tiểu Di, sao lại bất lịch sự như thế?”

Cô bé kia bất mãn nói: “Em nói sai chỗ nào chứ?”

Còn khıêυ khí©h liếc nhìn Bạch Sâm và Giai Tề.

Bạch Sâm cũng chẳng muốn so đo với cô bé này, nhưng Giai Tề lại lạnh lùng mở miệng cướp lời cô: “Đúng rồi, lên bục đứng cũng chẳng có tư cách, chỉ có thể ngồi ở dưới khán đài làm khách thôi.”

Gương mặt cô bé kia bất chợt trở nên méo mó: “Chị nói cái gì đó?!”

Giai Tề vặn vặn người, nhìn trần nhà nói: “Nói gì thì ai đó tự biết.”

Cô bé kia tức đến nỗi muốn té xỉu, kéo tay người phụ nữ bên cạnh bảo: “Chị, sao chị không giúp em! Chị và anh Nhược Tiêu đang quen nhau mà, sau này còn là chị dâu của chị ta đó, chị còn chưa nói, chị ta đã dám lên mặt kiêu ngạo rồi kìa!”

Bạch Sâm: “…”

Cô chưa nói gì cả mà…

Khoan đã… Chị dâu?!

Bạch Sâm ngẩn người, nói: “Chị là… Thanh Thanh?”

Người phụ nữ trang điểm sắc sảo kia cười cười, nói: “Ừ, là tôi, lần trước là cô nghe điện thoại sao?”

Bạch Sâm ngơ ngác gật đầu: “Vâng ạ…”

Giai Tề còn định cãi nhau tiếp với cô bé ka, nhưng thấy sắc mặt Bạch Sâm có phần kì lạ, không nói thêm gì nữa, chỉ liếc xéo cô bé kia rồi đi kiếm bánh ngọt ăn.

“Đây là em của tôi – Thanh Di, nó không biết lớn không biết nhỏ, bị cha mẹ tôi chiều từ nhỏ riết rồi hư, xin lỗi cô.” Thanh Thanh đưa tay ngắt mặt Thanh Di, Thanh Di thấy Bạch Sâm thân thiện nói chuyện, “hừ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.