Chương 34: Không cần lo lắng!

Khi Bạch Sâm tỉnh lại vào sáng hôm sau thì thấy thân thể đau nhứt vô cùng, nhất là phần vai của cô, giống như là bị cả chiếc xe tải lớn nghiền qua vậy, cổ và cánh tay cũng đau không kém.

Vấn đề là ở tư thế ngủ.

Bạch Sâm đau khổ xoay xoay cổ, sau đó từ từ ngẩng đầu lên… Vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay vào con ngươi đen như mực của Lâm Nhược Tiêu.

Cô sợ hết hồn, rụt cả người về sau, thế nhưng ngón tay lại không nhúc nhích được, Bạch Sâm khó xử quay đầu nhìn xem, phát hiện tay của mình đang nằm trong lòng bàn tay của Lâm Nhược Tiêu, cảm thấy ngượng chín cả mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Lâm, Lâm Nhược Tiêu…”

Lâm Nhược Tiêu vẫn đang nhìn cô lạnh lùng.

“Hôm qua anh trở về, không những bị thương mà còn sốt ca nữa, hạ sốt rồi tôi lại sợ anh lại nóng lên nên đặt ngón tay lên tay anh để kiểm tra nhiệt độ, ha ha ha ha, anh đừng có nghĩ bậy…”

Bạch Sâm rụt rụt tay lại.

Lâm Nhược Tiêu chợt nắm chặt ngón tay của Bạch Sâm lại, bàn tay ấm áp làm cho ngón tay lạnh băng của Bạch Sâm cảm nhận được hơi ấm, Bạch Sâm mở to mắt nhìn Lâm Nhược Tiêu, chỉ nghe anh nói nhẹ: “Đỡ tôi dậy.”

Giọng nói của anh ta vẫn lạnh lùng như thế, nhưng trở nên yếu ớt hơn nhiều, Bạch Sâm gật đầu, đỡ anh trong trạng thái bị nắm chặt tay, cô nhìn sang bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Quân đang ngủ say sưa, Lâm Nhược Tiêu tinh ý nhận ra vết xanh nhạt dưới mắt Bạch Sâm, thấp giọng hỏi: “Tối qua cô ngủ trễ lắm sao?”

Bạch Sâm còn tưởng Lâm Nhược Tiêu đang định kêu mình làm gì đó, kết quả anh lại hỏi như vậy, Bạch Sâm sửng sốt hồi lâu mới nói: “Ừm… cũng không hẳn.”

“Ừ.”Lâm Nhược Tiêu không hỏi thêm, cau mày đứng lên, Bạch Sâm nhìn anh mà cũng thấy sợ thay, nói: “Hay là tối nay anh đến bệnh viện đi… Nếu có thể đi được.”

Lâm Nhược Tiêu cúi đầu đáp một tiếng, chuẩn bị đi lên lầu rửa mặt, Bạch Sâm không dám để anh đi một mình, theo sát anh từng bước, Lâm nhược Tiêu nói: “Tôi không nặng đến mức đó đâu, cô không cần lo.”

Giọng nói anh còn phảng phất chút ý cười, Bạch Sâm lúng túng nói: “Dù gì cũng là tôi hại anh, phải chăm sóc kĩ càng chứ.”

Lâm Nhược Tiêu quay đầu lại, liếc nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Cô hại tôi?”

“Dĩ nhiên rồi, hôm qua An Khải Trạch có nói, anh bị cái tên Trịnh mây mây gì đó đánh một gậy, cũng là do anh không vượt qua cái lan can được, chẳng phải vì buổi chiều bị…”

Mặt Bạch Sâm chợt nóng lên.

Lâm Nhược Tiêu nhìn cô một lúc rồi nói: “Do tôi không điều khiển tốt, không liên quan gì đến cô cả.”

Dứt lời liền lên lầu, Bạch Sâm thấy thái độ anh kiên quyết như thế cũng không dám đi tiếp nữa, đợi đến khi bóng anh khuất đi, cô mới lên tầng hai rửa mặt, nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ, nhưng cô thật sự chẳng muốn ngủ tiếp tí nào.

Khi cô xuống lầu thì dì Mẫn đã bày đồ ăn sáng xong, có điều bà không có ở đây, Lâm Nhược Quân và Lâm Nhược Phi đều đã tỉnh dậy rồi, chắc hẳn là hai người này ngủ ghế sofa nên thấy không thoải mái, cũng cau mày lắc lắc xoay xoay tay, Bạch Sâm nhìn thấy cũng buồn cười, nói: “Hai người về phòng ngủ tiếp đi.”

Lâm Nhược Phi cười hì hì nói: “Mẹ là thân gái yếu đuối cũng cố gắng chăm sóc anh hai, sao chúng con có thể không quan tâm, không lo chứ.”

Nói như vậy thì cũng không sao, có điều câu sau của Lâm Nhược Phi lại làm cho Bạch Sâm đỏ ửng mặt, Lâm Nhược Phi cười nói tiếp: “Trừ phi cô là chị dâu…”

Bạch Sâm đỏ mặt quát lên: “Nói bậy gì đó! Mau đi đánh răng rửa mặt đi, mồm anh thối quá!”

Lâm Nhược Phi cười hì hì đi lên lầu, Lâm Nhược Quân nãy giờ chỉ chau mày ngồi yên lặng, Bạch Sâm ngồi xuống bên cạnh anh: “Nghĩ gì thế?”

Lâm Nhược Quân lắc đầu: “Hôm qua con mơ thấy một giấc mơ rất là quái dị.”

“Hả?” Bạch Sâm nghi ngờ nhìn anh.

“Mơ thấy một người… Hình như là baba.” Bạch Sâm nghiêm túc nói.

Bạch Sâm: “… = = “

Lâm Nhược Quân tiếp tục kể: “Thoạt nhìn hắn ta khá lớn, hơn nữa còn bị bệnh, nằm trên giường mà còn ráng hét lên “Tôi chỉ có ba đứa con”, sau đó ngã xuống rồi thế nào nữa con cũng không rõ.”

Bạch Sâm: “… Ba của con dĩ nhiên là chỉ có ba đứa con, nếu không thì… Thôi được rồi, suốt ngày con chỉ biết suy nghĩ mấy chuyện không đâu thôi, lên rửa mặt rồi xuống ăn sáng.”

Lâm Nhược Quân lo lắng đi lên lầu, Bạch Sâm chỉ thấy giấc mơ của anh hơi kì dị, nhưng chưa nghĩ gì nhiều thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, là điện thoại của nhà họ Lâm, chiếc điện thoại này rất ít khi vang lên, mà bình thường thì Bạch Sâm cũng không dám nhận, nhưng sau đó cô phát hiện, những số gọi đến nhà họ Lâm đa phần đều gọi nhầm số…

Cho nên lần này cô dũng cảm bắt máy.

Ai ngờ, lần này không phải nhầm số.

“Alô, dì Mẫn à? Tôi là Thanh Thanh, điện thoại của Nhược Tiêu gọi không được, tối qua có chuyện gì vậy? Kêu anh ấy nghe được không?”

Đầu dây bên kia là giọng nói của một cô gái, mềm nhẹ, dễ nghe, hơn nữa còn trực tiếp gọi Lâm Nhược Tiêu là Nhược Tiêuí, có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người không bình thường.

Bạch Sâm ngẩn người, nói: “A… Bây giờ anh ta không có ở đây, để tôi gọi anh ta xuống nghe.”

Người bên đầu dây kia chợt ngừng lại, sau đó cảnh giác nói: “Cô không phải dì Mẫn, cô là ai?”

“Hả?”Bạch Sâm không biết nên tự giới mình như thế nào, nghe giọng điệu của cô nàng hình như không biết cô là “mẹ” của Nhược Quân thì phải, cũng may vừa đúng lúc Lâm Nhược Tiêu xuống lầu: “Lâm nhược Tiêu! Có Thanh Thanh gì gì đó gọi cho anh này!”

Lâm Nhược Tiêu nhíu mày, đi đến nhận điện thoại, Bạch Sâm tự giác bỏ đi ra ngoài, chỉ nghe được Lâm nhược Tiêu thấp thoáng nói: “Anh không sao… Ừ, là bác sĩ của Nhược Quân chăm sóc cho… Ừm, được rồi.”

Lâm Nhược Tiêu đã gác máy nhưng suy nghĩ của Lâm Nhược Tiêu vẫn còn đâu đó trên mây, cho đến khi Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Quân cùng đi xuống, bốn người ngồi vào bàn ăn sáng, Lâm Nhược Phi còn hỏi sức khoẻ Lâm Nhược Tiêu thế nào rồi, Lâm Nhược Quân cũng tỏ ra quan tâm, chỉ có bạch Sâm là yên lặng đến kì lạ, làm cho Lâm Nhược Phi cũng phải thắc mắc hỏi xem Bạch Sâm có phải mệt tới nỗi không nói nên lời không.

“Hôm qua hơn một giờ cô mới ngủ mà, sao hôm nay lại dậy sớm thế?” Lâm Nhược Phi hỏi, “Trách sao hôm nay mệt tới thế.”

Lâm Nhược Tiêu nhìn Bạch Sâm, hỏi: “Hơn một giờ?”

Bạch Sâm xấu hổ tới nỗi muốn chui xuống gầm bàn mà trốn, song Lâm Nhược Phi vẫn gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua anh sốt cao, cô nàng còn ngồi đó chăm sóc không chịu đi, đúng là có mẹ làm bác sĩ thì có ích thật~ tiếc là mẹ chưa bao giờ mặc đồ bác sĩ cả~ phụ nữ bình thường mặc bộ đồ đó vào ba phần có đủ ba phần nhá! Có khi mẹ mặc vào cũng đầy đủ ba phần đó!”

Bạch Sâm quát lên: “Ăn cơm!!!”

Lâm Nhược Phi cười hì hì nói: “Mẹ đừng có giận mà, tuy là nhìn mẹ không được đẫy đà cho lắm, nhưng mà cũng có mặt tốt của nó…”

Bạch Sâm “Anh mà nói nữa tôi sẽ cho đầu anh vào nồi cháo này đó.”

Lâm Nhược Phi: “…”

Bàn cơm lại càng yên lặng hơn. “…”

Lâm Nhược Tiêu là người ăn xong sớm nhất, sau khi ăn xong, anh gọi điện thoại cho chú Minh bảo cần phải ra ngoài, thấy Lâm Nhược Tiêu ra khỏi cửa, Bạch Sâm hấp tấp hỏi: “Một mình anh ra ngoài sao?”

Lâm nhược Tiêu nói: “Ừ, đến bệnh viện một chuyến.”

“Đi một mình không sao chứ?” bạch Sâm cẩn thận hỏi.

“Không sao.”Bạch Sâm chợt dừng lại, sau đó nói thêm, “Không cần lo lắng.”

“Woa~…” Đợi Lâm Nhược Tiêu đi rồi, Lâm Nhược Phi mới quay qua nhìn cô, nhíu mày nói: “Vừa rồi anh hai mới an ủi cô sao?! Đúng là hiếm thấy mà.”

Bạch Sâm đối trợn mắt nhìn anh ta, hỏi: “Tôi hỏi anh, anh có biết cô Thanh Thanh gì không?”

Lâm Nhược Phi suy nghĩ một chút, nói: “Biết, là đại tiểu thư nhà họ Phương, sau này chắc là chị dâu của tôi.”