Tác Giả: Tà lão Quái
Câu trả lời của hắn giương như đã làm toàn bộ 4 người kia kinh ngạc, trên thân thể của nam tử hoa bào, sát khí cũng đang một ngày đậm đặc hơn.
“Ngươi nói cái gì?”
bốn tên đệ tử Mai Hoa Cungthực còn không thể tin vào tai mắt của mình nữa, tên nam tử hoa bào cầm gậy côn đứng đó mặt hừng hừng sát khí quát:
““Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”, vậy….”
“Có sơ hở?”
Ngay khi nhận thấy bốn người kia biểu hiện ra sơ hở, chủ quan. Đoạn Tam đang cất bước đi vào bên trong bỗng xoay người “Vèo” một cái, hắn trực tiếp lao đến trước mặt nam tử.
Xèo!
Một quyền vừa xuất, quyền kình như lưỡi dao phóng thẳng tới yết hầu của hoa bào nam tử.
Ngay từ khi tiếp xúc quan lời nói với bốn người đệ tử Mai Hoa Cung, Đoạn Tam đã mơ hồ đoán được tu vi của nam tử hoa bào kia chừng là Ngoại Cảnh Luyện Tạng, còn ba người còn lại chỉ tầm Ngoại Cảnh Luyện Da đại thành là cao nhất.
Nhưng mà, Đại Lực Ma Viên hắn còn gϊếŧ được, huống chi lực lượng nhục thể của nó lại tương đối cao hơn nhân loại nên việc giao chiến với bốn người này với hắn mà nói không thành vấn đề.
Chưa kể, bốn người này nhìn mặt âm tà cổ quái, chưa biết chừng khi Đoạn Tam giao ra tài nguyên thì bọn người này sẽ tha cho hắn, lẫn việc hắn cũng chẳng muốn giao.
“Tiện dân to gian”
Nam tử hoa bào đang cầm côn lập tức biết Đoạn Tam đánh về phía mình, lửa giận bắt đầu bùng cháy lên trong lòng hắn, bị một tên tiện dân quê mùa sỉ nhục, còn gì hơn điều đó nữa:
“Đã không biết điều thì chết tại đây luôn đi”
Cang!
Trường côn trong tay nam tử hoa bào cứ như thiết kích xung phong ào ào ập đến, Côn kình xoáy gió, âm thanh “ken két” tựu như phá tan cả không khí, như kỵ mã xung phong, mang uy thế vô cùng.
Xung Phong Diệt Địch!
Xung Kích truy uy!
Xung Sát Truy Hồn!
Xung Hải Nộ Đào!
Võ học ngoại công Nhất Tinh trung cấp, Xung Phong Côn Pháp, lấy mạnh mẽ, xung phong dẫn đầu diệt địch làm ý nghĩa, lợi dụng uy thế của cô pháp để chi uy, giành thế chủ động, phát động ảnh hưởng đến tâm tình lý trí địch nhân.
Côn chiêu vừa ra đã nhanh chóng đánh tan quyền kình kia của Đoạn Tam, Côn chiêu chưa hết như quần ma loạn vũ đánh khắp tứ phương nhằm cản đường chạy của Đoạn Tam.
Đường tẩu thoát đã bị bịt kín, Đoạn Tam đành phải gồng người lên chịu đòn, Thiếu Lâm La Hán Quyền cũng theo đó mà vận lên giảm thiểu sát thương do côn pháp gây ra.
“Võ kỹ tông phái quả nhiên bất phàm…tốt tốt lắm, môn võ kỹ này ta lấy về làm quà cho Đồ Tử xem như tạm được.”
Đoạn Tam mặc dù bị Côn pháp đánh lên người liên tục nhưng nhiêu đó vẫn chưa thể đả thương được hắn mà ngược lại còn khiển hắn cảm thấy vui mừng vì sắp lại có thêm một môn võ kỹ gia nhập vào nhà mình.
“Để ta xem thử ngươi chiệu được mấy đòn.”
Đánh từ nãy đến giờ mà vẫn chưa thể xử lý được Đoạn Tam, đương nhiên khiến hắn máu dồn lên não, càng lại cảm thấy mất mặc hơn.
“Xung Phong Côn Pháp của sư huynh thật uy vũ, giường như tiểu tử kia đã sắp lụi tàn rồi”
“Cũng chưa chắc!”
“Nhắm chuẩn thời gian lên hổ trợ cho Diêu ca của các ngươi đi, ta thấy hắn cũng sắp chịu không nổi rồi đấy”
Nữ tử gợi cảm đánh tiếng nhắc nhở hai ngươi một nam tử và một nữ tử.
“Côn Pháp thì có ảo diệu đấy nhưng lực ngươi còn chưa đủ chưa kể binh khí lại không phù hợp, tiền ngươi thiếu, hậu thì ngươi sơ sài, càng đánh ta chỉ càng giúp ta luyện thể miễn phí mà thôi!”
Thiếu Lâm la Hán Quyền một lần nữa được huy động, quang mang đăm toàn bộ côn chiêu bức ra.
Ầm ầm!
Ngay khi côn chiêu bị đẩy lùi, Đoạn Tam liền nhanh như cắt lao vụt qua trước mặt nam tử, năm ngón tay co cum lại thành quyền tung ra, đánh thẳng vào bộ xương l*иg ngực của tên nam tử hoa bào.
Răn…rắc.
Nam Tử hoa bào cứ như diều đứt dây, bộ khung xương ngực bị đánh gãy lần lượt dẫn đến hệ lụy phản chấn làm cho toàn bộ khung xương gãy nát theo. Đây chính là hậu quả khi dùng côn pháp và ít luyện thể, luyện cốt.
“Tặc tử, ngươi ngươi…”
“Hayyyyy, ta đã nói bao lần rồi, gáy sớm được gì?...ngươi cứ coi như đây là một bài học kinh nghiệm sau này xuống âm phủ hay lên Tây Phương đừng gáy như vậy nữa”