Hiển nhiên là cũng có một số câu hỏi cần làm cho trưởng lão phải thẩm tra đối chiếu nhau, nhất là câu hỏi cuối để các đệ tử tự do phát huy, rất nhiều bài vừa nhìn vào là đã biết lạc đề rồi, cũng không cần thiết phải tiếp tục chấm điểm nữa, có bài thì nói vòng vo bên ngoài nhưng vẫn chưa vô được trọng tâm, còn có một số thì có chút kiến thức nhưng biện pháp cũng rất được, thế nhưng những biện pháp đó chỉ đạt được điểm thấp mà thôi.
Chỉ cần suy nghĩ kĩ càng hơn cộng thêm tường thuật lại ngắn gọn, dựa vào thực tiễn thiết lập phương pháp, càng không phải một mực nói suông cho có, trả lời như thế thì mới đạt điểm cao được.
"Câu trả lời của Mặc Thiên Tề này có chút thú vị đó, chi bằng mọi người cùng xem thử xem." Dù sao đề bài cuối cùng là tiêu chí quan trọng để thể hiện thiên phú tài hoa, nếu gặp được những người trả lời vượt trội hơn hẳn, thì các trưởng lão đều sẽ không dễ dàng gì mà hạ bút cho điểm, trừ trưởng lão của môn phái mình tránh mặt qua một bên, các trưởng lão còn lại sẽ đưa ra kết luận quyết định cuối cùng.
Trưởng lão Phúc Lâm Môn biết điều rời khỏi thư phòng, sau đó lại chơi đùa với đầu sư hạt đào của mình, quay đầu nhìn vào ánh lửa trong thư phòng, xung quanh có mười mấy bóng người vây quanh, có chút khinh thường thầm nhủ: "Đệ tử của lão phu lại là một tên vô năng có thể vơ đũa cả nắm thế sao?"
Cũng gần nửa giờ hơn trôi qua, đám người trong thư phòng mới mời trưởng lão Phúc Lâm Môn đi vào.
Tổng điểm phần viết là 300 điểm, điểm thi viết của Mặc Thiên Tề cũng được xác định là 287 điểm, tuy chỉ mới chấm điểm được một phần tư số bài thi, nhưng trước mắt thì không những Mặc Thiên Tề là có số điểm cao nhất, mà còn là đệ tử Dược Tu duy nhất vượt qua 270 điểm.
Đối với trưởng lão Phúc Lâm Môn mà nói thì kết quả này cũng rất hài lòng, nhưng ông ta cũng biết rõ vẫn còn mấy đệ tử Dược Tu có thực lực giỏi không kém, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ là gần chạm tới mức của Mặc Thiên Tề mà thôi.
Tỉ lệ phần trăm mà cuộc thi viết cũng chỉ chiếm một phần ba mà thôi, lão cũng không cho rằng Mặc Thiên Tề chỉ dựa vào một cuộc thi viết liền bỏ xa những người kia lại phía sau, chẳng qua đứng đầu bảng cuộc thi viết cũng hiện rõ phần nào vấn đề rồi, thế nhưng Mặc Thiên Tề không thể chỉ dựa vào thiên phú Dược tu mà ăn cơm được, mà căn bản của hắn còn vững vàng nhiều không kém.
Đã là lúc đêm tối tĩnh mịch, Tô Dạ có chút lười biếng mệt mỏi nằm trên giường, đối với câu hỏi cuối cùng đó, hắn đã suy nghĩ hết một ngày rồi, quyết định ngày mai nghỉ ngơi lấy sức cũng chẳng trễ nãi chuyện gì.
Tô Dạ thu dọn vô số linh phù để lộn xộn bên giường, đó đều là những Phù Văn Trận mà mấy ngày nay Tô Dạ thức trắng để mà điêu khắc.
Nhưng bất ngờ thay trong nhà Tô Dạ còn có một lò lửa, những đường điêu khắc trên mặt đó đúng thật là một loại Phù Văn Trận lớn, những đường điêu khắc chằng chịt chi chít thiếu điều cắt nhau, dưới ánh trăng trong khiết rót xuống từng tia sáng rực rỡ chiếu rọi lên ánh sáng sắc xanh nhạt mờ ảo.
Ngày hôm sau, sau nghỉ ngơi giữa giờ của các trưởng lão, họ thức dậy tiếp tục chấm thi cho đến nửa đêm, sau khi xác nhận không có đệ tử nào vượt qua điểm số của Mặc Thiên Tề, thế nhưng vẫn còn một số đạt được gần bằng số điểm đó.
Mà Khương Ngọc Thanh cũng có hơi khác lạ mà nhìn đứa đệ tử Trương Đoạt đạt được số điểm là 272, điều này nằm ngoài dự đoán của ông, cũng chẳng phải nói thiên phú của Trương Đoạt không tốt, nhưng sau lần Trương Đoạt thực tập sống sót trở về, tâm tư vẫn luôn phập phồng không yên, hắn cũng không hoàn toàn để ý đến Dược Tu, nếu thế vậy thì có khả năng đã chịu ảnh hưởng của Tô Dạ nên mới nhận ra lỗi lầm!
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi!"
Trương Thiết Sam cũng là trưởng lão phê duyệt bài thi, hiện giờ tất cả mọi người đều đang uống trà tán chuyện, duy chỉ có mình hắn là tay không ngừng lật từng tờ giấy thi, nhưng bài thi này lại làm hắn có phần khó mà kiềm chế được!
Bài làm được viết ngay ngắn quy tắc, những chi tiết nhỏ nhặt cũng không bỏ qua bất cứ sai sót nào, càng hơn thế nữa là ông viết toàn bộ những kiến thức có liên quan sang một bên giấy, cứ như đang nhìn những vị tiền bối sáng tác sách vậy.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là câu hỏi cuối tự do phát huy ấy, viết vừa đủ 3 trang giấy, hơn cả những người khác tới 3 lần, vừa mới nhìn thì ông còn tưởng rằng là gom góp câu chữ ở đâu nữa chứ, thế nhưng đáp án lại ở trong sách ngay trước mặt, khiến ông tin chắc rằng khẳng định đệ tử này không phải là thật giả lẫn lộn, mà ông càng xem thì lòng càng kinh hãi.
Những câu chữ người đệ tử này ghi đều là những lần thực hành thất bại của ông, nhưng lại được tóm tắt và rút ra kinh nghiệm để thành công, hơn nữa có rất phương pháp ông đều chưa từng nghe qua, ông thoáng suy diễn suy nghĩ của đệ tử này trong đầu một lúc mới nhận ra rằng tất cả đều không phải là không có căn cứ.
Có rất nhiều chỗ chú thích đáng giá đắn đo đúng chỗ, nhưng những chú thích này đều có ghi lại trong sách vở, vốn trước giờ cũng sẽ không chủ động liên tưởng theo cách giải này, đây xuất phát từ một tầm nhìn toàn diện, thế nhưng lại là một cao kiến khai phá nhiều cách nhìn đa dạng từ những góc độ khác nhau theo những hiểu biết chính xác!
Bỗng nhiên Trương Thiết Sam lật sang trang đầu của bài thi, cuối cùng cũng nhìn thấy tên tuổi của đệ tử đó.
Phong Thủy Các – Bách Gia Tô.
Không ngờ là hắn!
Mặc dù Khương Ngọc Thanh từng rất sùng bái Tô Dạ, những ông có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Tô Dạ lại mở rộng tầm nhìn về Phù Văn Trận đến một cảnh giới như vậy, tương lai người này không thể đoán được!
"Các vị trưởng lão à, đừng uống nữa, qua đây xem thử bài thi này."
"Trương trưởng lão vẫn không lên tiếng, ta còn tưởng rằng ông ngủ luôn rồi chứ, haha!"
"Ít nói nhảm đi, qua đây xem nhanh!"
Các trưởng lão thân thuộc với Trương Thiết Sam đều biết rõ ông là một người yên tĩnh ít nói, vừa nhìn cảm xúc như muốn nhảy cẫng lên của ông ấy, tất cả trưởng lão đều rất tò mò qua đó, xem thử xem bài thi tầm cỡ nào lại có thể làm cho Trương Thiết Sam không thể nhẫn nhịn được thế kia.
Xem được một hồi các trưởng lão đều khen ngợi không dứt, mỗi câu đề của bài thi này đều cẩn thận tỉ mỉ đối đáp trôi chảy, tầm nhìn sâu xa nhưng không mất đi bố cục toàn diện, cuộc thi đối đầu Dược Tu năm nay lại có một nhân vật đệ tử đẳng cấp thế này luôn sao?
"Ai nói mấy người xem mặt trước chứ, xem câu cuối cùng đi kìa!"
Trương Thiết Sam đưa 3 trang giấy viết chằng chịt ra trước mặt cho đám trưởng lão xem, sau đó nhìn biều cảm của họ từ lúc bắt đầu đầy nhiệt huyết, rồi dần dần biến đổi như có suy tư viễn vông mơ hồ, cho đến khi trên mặt bọn họ toàn là biểu cảm không thể tin nổi!
"Cái này là do ai viết thế?"
"Là đệ tử nhà ai thế?"
"Mau mau mau! Nói cho ta biết đó là ai!"
Trương Thiết Sam nhìn mấy người trưởng lão hối hả đến nỗi mặt đỏ đến mang tai, liền biết rõ cuộc thi so đấu Dược Tu lần này, chắc chắn Tô Dạ sẽ gây chấn động lòng người.
"Đệ tử Phong Thủy Các, Bách Gia Tô"