Chương 97: Thi đấu dược tu (2)



Mặc Thiên Tề không ngờ được rằng mình được Tô Dạ đưa cho cuốn bí kíp võ thuật, Tô Dạ đào ra một cái hố, bản thân lại còn hứng thú ra mặt nhảy xuống nữa chứ, hiện giờ hắn chỉ muốn quăng Tô Dạ vào lò luyện đan để luyện thành đan dược mà thôi!

"Ôi dào, hóa ra hươu ngũ sắc nhìn thì đẹp đẽ đó, ấy vậy mà lại là một con hoẵng ngốc!"

"Lần đầu nhìn thấy hươu ngũ sắc, ấy vậy lại còn dễ dàng bị con hoẵng ngốc đó hù dọa một phen nữa…"

Đám người giống như bức tường thịt xô đẩy chen lấn, tiếng giễu cợt ngập tràn xung quanh vọng tới, nhiều đến nỗi làm cho Mặc Thiên Tề cảm giác như hít thở không thông vậy, sắc mặt đỏ thấu cũng nhanh chóng trở nên tím tái, nhưng lại chẳng có ai tội nghiệp hắn cả, tất cả đều coi hắn như con hoẵng ngốc mà ngắm nhìn.

"Hừ, chẳng lẽ đám Phong Thủy Các các người cho rằng chỉ cần múa mép khua môi thì có thể đạt được thành tích cao sao?"

Giờ đây Khương Ngọc Thanh mới mặt mày hớn hở nói: "Ái chà, đồ đệ của ta vẫn luôn bứt rứt không nguôi về việc lần trước không bắt được con hoẵng ngốc đó, thứ lỗi! Thứ lỗi!"

Trưởng lão Phúc Lâm Môn đã không thể nào chịu đựng một giây phút nào ở đây được nữa, dứt khoát kéo Mặc Thiên Tề đỏ bừng cả mặt đang ảo não đi theo.

Giờ đây mọi người mới cảm thấy nhìn Tô Dạ thuận mắt hơn, đứa đệ tử này của Phong Thủy Các cũng rất giỏi!

Chẳng qua trong mắt những người có suy nghĩ sâu sa thì lại không nhìn ra như thế, có thể khiến cho Phúc Lâm Môn ăn trái đắng này không nhữngchỉ nhờ miệng lưỡi, bởi lẽ rõ ràng tiểu tử này biết rõ phương pháp bắt hươu ngũ sắc, dẫu cho Mặc Thiên Tề không đáp lại được đi chăng nữa, thì chắc chắn hắn vẫn còn biện pháp khác làm cho Mặc Thiên Tề mất mặt… .

Xem ra thì năm nay Phong Thủy Các có tổ chức hơn rồi đây, không phải chỉ là cam tâm làm một chiếc lá xanh trưng bày cho có đơn giản thế đâu.

Thoải mái đã đời một phen rồi, vậy mọi người cũng cư xử nhiệt tình với Phong Thủy Các hơn, thế nhưng cho dù tâm tình Khương Ngọc Thanh có tốt đi chăng nữa thì cũng không hề ngốc mà hùa theo những người khác đưa Tô Dạ ra vênh váo, ông chỉ giới thiệu sơ qua về Tô Dạ với các môn phái Dược Tu như Thổ Lĩnh Môn cùng với các môn phái có qua lại thân thiết mà thôi.



Đệ tử Dược Các biết rõ Tô Dạ sẽ xuống tay khéo léo như thế, đó chính là đại sư huynh Dược Các bọn họ đó, có lẽ trước kia thái độ của Phong Thủy Các quá mềm yếu, nếu không có Tô Dạ ở đây, chỉ sợ là khi bị ức hϊếp ngay tại chỗ ở của mình cũng chỉ có Khương Ngọc Thanh đứng ra mà thôi.

Thế nhưng cùng lúc đó ở Nhan Đồng, cũng vì Dược Các có được một vị đại sư huynh như thế vậy nên cảm thấy rất kiêu hãnh, cũng nhờ Tô Dạ đã cho bọn họ thấy được sắc màu khác của cuộc sống.

Trong lúc này,trưởng lão Phúc Lâm Môn đang đứng trong lầu các được sắp xếp cho khách khứa, vuốt vuốt hai trái đầu sư tử cỡ hạt đào đã bị mài đến bóng loáng, lực tay càng thêm gia tăng, đến khi có một tia vỡ nứt nhỏ truyền đến bên tai thì mới dừng tay xoay người.

Tay Mặc Thiên Tề dựa vào khung cửa sổ gỗ đỏ rỗng tuếch, nhìn cảnh tượng náo nhiệt xa xa kia, giống như vẫn đang cười cợt sự thất thố trước đó của mình, sợ là mấy ngày nay hắn cũng sẽ giống như một đám hề nhảy nhót trở thành đề tài tấu hài của mấy quán trà rồi.

"Thiên Tề à, xuất môn sợ nhất là làm mất hết mặt mũi môn phái, đây là lần đầu cũng như là lần cuối."

Nghe được những lời này, trong lòng Mặc Thiên Tề run lên một cái, vốn dĩ nghênh ngang không có gì là sai, nhưng bản thânlại quá nghênh ngang không coi ai ra gì bị người ta tính kế,thì không những chỉ có bản thân bị mất hết mặt mũi thôi, lời cảnh cáo này trưởng lão cũng chẳng phải để an ủi hắn.

"Trưởng lão yên tâm, con chắc chắn sẽ khiến cho đám đệ tử mù mắt chó đó biết rằng uy nghiêm của Phúc Lâm Môn không thể đυ.ng chạm!"

Lúc này đây, mọi người đều đã bắt đầu khâu chuẩn bị cuối cùng, mặc dù trình độ kịch liệt trong cuộc thi đấu Dược Tu không bằng cuộc so đấu Thập Kiệt đao thật thương thật, thế nhưng nói về mức độ quan trọng thì có khả năng là còn hơn cả cuộc thi Thập Kiệt nữa, huống hồ thi đấu giữa các Dược Tu không chỉ có luyện đan mà thôi.

Về mặt lý thuyết cơ bản của Dược Tu, còn có sự phân biệt các loại thảo dược linh thú, thậm chí phải có một bí cảnh được chuẩn bị thật tốt để tiến hành thi luyện, Dược Tu không hề ngồi không ở nhà đợi người khác đến đưa nguyên liệu tận tay, mà đa số thời gian đều phải tự dựa vào bản thân tìm kiếm các thiên tài địa bảo.

Đa số những thiên tài địa bảo đều là linh thú được bảo vệ, sợ là không dễ dàng gì có được trong tay, dựa vào sức chiến đấu cũng tốt, dựa vào mưu lược cũng được, dựa vào may mắn cơ duyên cũng không sao, kết quả mới là quan trọng nhất.

10 ngày cuối trôi qua, cuộc so đấu Dược tu được hàng vạn người trên thế giới Tiểu Thiên mong chờ cuối cùng đã chính thức bắt đầu ở Phong Thủy Các rồi!



Hạng mục thứ nhất: So tài lý luận.

Phong Thủy Các đã chuẩn bị tốt hàng ngàn bộ bàn ghế, chen chúc nhau thiếu điều làm cho Diễn Vũ Đường không có khe hở, hình ảnh ngàn người vung bút viết thoăn thoắt cũng coi như là cảnh tượng tráng lệ không kém, mỗi một đệ tử lại có biểu cảm sắc mặt khác nhau, chăm chú, nghiêm túc, nghiêm trọng hoặc là thong thả, bình tĩnh, tự tin.

Trong phần lý luận cơ bản Dược Tu, cơ bản cũng vẫn chỉ chiếm 1 nửa, vì phân chia năng lực, nên một nửa còn lại thì thêm vào rất nhiều vấn đề vượt qua khỏi tầm hiểu biết thông thường.

Làm cách nào nâng cao tỷ lệ thành công khi cho linh thú do người nuôi dưỡng giao phối với linh thú thông thường khác?

Dưới tình huống bảo trì độc tính của thạch tín thì nên sử dụng loại đan dược nào?

Trong cảnh giới Thôn Khí thì làm cách nào để thay đổi khoảng cách giữa lực khống chế linh hồn thú để có thể bổ khuyết lửa lò luyện đan?

Thực ra mấy câu hỏi này cũng chẳng gọi là câu hỏi khó gì cả, khó ở chỗ là rất nhiều câu cần phải áp dụng thực tiễn thì mới có thể trả lời thật chi tiết và nhắm đúng trọng điểm, thế nhưng mấy câu này cũng chẳng là vấn đề trở ngại gì với Tô Dạ, mãi đến khi làm đến câu cuối thì cuối cùng mới thu hút sự húng thú của Tô Dạ.

Cực hạn sử dụng của Phù Văn Trận trong lò luyện đan là ở đâu?

Tô Dạ đã từng nghĩ qua câu này rất nhiều lần, nếu Phù Văn Trận đã có thể khắc trên Linh Phù, vậy thì cũng có thể khắc trên lò luyện đan, Tô Dạ nghĩ rằng Phù Văn Trận không đơn giản chỉ là Phù Văn Trận mà thôi, nhưng vẫn là loại hình Phù Văn Trận đứng sau [Dương Dương Bát Quái Trận] và [Thạch Môn Trận].

Thế nhưng Tô Dạ đã từng thực hành rất nhiều lần và đều kết thúc trong thất bại, nhưng hắn cho rằng chỉ cần tổng kết lại và rút ra kinh nghiệm thất bại, vậy thì chỉ còn kém một bước là đã thành công thật rồi, vì thế khi nhìn thấy đề tài này, Tô Dạ không cần biết đúng sai, trong đầu đã tự xoay chuyển đến những lần thực hành thất bại và rút ra kết luận, toàn bộ đều gói gọn trong trang giấy thi này.

Thậm chỉ Tô Dạ mải mê suy nghĩ, còn cho rằng mình đang ở Thư Các, hay đang ở Luyện Đan Các, cho đến lúc mà giám khảo nhắc nhở thời gian chỉ còn nửa khắc mà thôi, hắn mới không thoải mái mà thức tỉnh, hóa ra bản thân vẫn còn đang cầm bút làm bài thi.