Chương 95: Thời khắc chuẩn bị



Thời kỳ này thân làm đệ tử thân truyền, Tô Dạ và hơn hai mươi đệ tử ký danh của môn hạ Khương Ngọc Thanh đã có một lần tâm sự sâu sắc ở Dược Các.

"Các vị sư đệ, hôm nay không luận bối phận, tôi chỉ muốn nói chuyện với mọi người, không cần quá cẩn trọng."

Các đệ tử có ai không như ngồi trên bàn chông, uy danh của Tô Dạ bây giờ đã truyền khắp trên dưới Phong Thủy Các, hơn nữa Tô Dạ luôn không hòa nhập, đa số thời gian vẫn đến một mình về một mình, hôm nay triệu tập mọi người tại đây, chắc chắn có chuyện quan trọng.

"Mời Bách sư huynh chỉ giáo."

"Tất cả đều nghe theo Bách sư huynh."

"Bách sư huynh. . ."

Tô Dạ khoát tay, chân mày bất giác nhíu lại khiến trong lòng mọi người bắt đầu dao động.

"Ta cảm thấy các vị dược tu có thiên phú không tồi, nhưng tại sao tỷ lệ kỹ thuật luyện đan thành công không cao? Ta không nói bản thân các vị cũng biết. . . Ta là cô nhi, vì vậy lĩnh hội sự tàn khốc của thế giới sâu sắc hơn các vị."

Các đệ tử không biết Bách Gia Tô có chuyện gì, đến đây đa sầu đa cảm với họ?

"Các vị một dạ hai lòng, luôn giở trò khôn lỏi, ta cho rằng đó là mất đi bản tâm, chuyện nhặt mè đen ném hạt dưa không tính là thông minh."

Có những đệ tử bắt đầu bĩu môi khinh thường, thì ra Bách Gia Tô đang giễu cợt họ.

"Mọi người đều hiểu thế giới này dựa vào thực lực, nói thẳng ra là so xem nắm đấm của ai lớn hơn, ta không nhằm vào ai, ta chỉ muốn nói các vị ngồi đây đều là rác rưởi, tính toán nhỏ của các vị không đáng một đồng trước nắm đấm của ta."

Lúc này có vài đệ tử không ngồi yên được, nói khó nghe như vậy, thật sự có phần không nhịn được nữa.

"Bách sư huynh, huynh nói quá đáng quá rồi!"

"Bách sư huynh, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục!"

"Bách sư huynh. . ."

Tô Dạ bỗng cười lên, nhưng trong mắt các đệ tử, trận cười này có phần châm biếm.

"Các vị còn có chút huyết tính biết vinh nhục, nhưng tại sao không chuyển hóa những điều này thành động lực? Các vị thực sự cho rằng Phù văn là dựa vào âm mưu quỷ kế mới có được địa vị như ngày nay ư? Thật nực cười, đó đều là đánh mà có được!"



Ai không biết đạo lý này?

Nhưng nói thì dễ làm thì khó.

"Bách sư huynh! Xin thụ giáo!"

Người nói không phải là người khác, chính là Trương Đoạt từng bị Tô Dạ đánh cho thức tỉnh, bây giờ nói về luyện đan hay tu vi của Trương Đoạt đều tăng lên rõ rệt, rất nhiều đệ tử đều nhìn thấy, nhưng lại nhìn không rõ.

"Trương Đoạt, có một số chuyện huynh nói ra sẽ tốt hơn."

"Đúng vậy! Bách sư huynh!"

Lúc này Trương Đoạt đứng dậy chắp tay với các vị đệ tử: "Chuyện trước đây của ta và Bách sư huynh chắc mọi người đều biết, tiền nhân hậu quả không cần nói nhiều nữa, ta muốn nói với mọi người trọng điểm là, ta không muốn vô tri vô giác cả đời, biết rằng sẽ phải già đi, khi hậu thế hỏi đến chuyện thời trẻ của ta, ta chỉ có thể thổi phồng người khác huy hoàng thế nào, còn bản thân vô dụng cả đời, nhưng may mà có Bách sư huynh đánh cho ta thức tỉnh, từ này về sau ta không quan tâm người khác thế nào, ta chỉ cần nhìn Bách sư huynh là đủ."

Trải nghiệm của Trương Đoạt mọi người đều biết, vì vậy nói ra càng chân thực càng có trọng lượng, các đệ tử như cũng rơi vào trầm tư, những lời nói của Trương Đoạt thực sự đã chạm đến họ.

Tô Dạ không biết hiệu quả thế nào, nhưng thân là đệ tử thân truyền của Khương Ngọc Thanh, hắn nên làm việc gì đó, cuối cùng khi hắn đi chỉ để lại một câu, khiến trong lòng các đệ tử dậy lên một ngọn lửa vô danh khó diễn tả, muốn áp chế nhưng lại muốn bùng phát.

"Sinh là nam nhi, ắt phải hào kiệt!"

Từ đó về sau những đệ tử này trở nên cần củ hơn, Tô Dạ không mong nhiệt huyết có thể thay đổi họ, hắn chỉ hô hào dậy lại tư tưởng ban đầu trong lòng họ, thường xuyên dựng dạy ý chí không bằng lập chí dài.

Nhưng Tô Dạ cũng đã thay đổi rất nhiều, hắn bắt đầu không hành hiệp cô độc nữa, mà từ từ hòa nhập vào mọi người, sau đó dùng bản thân làm mẫu ảnh hưởng đến các đệ tử này, hắn như vật nhỏ không tiếng động mới thực sự nhận được sự tôn kính và cảm kích của mọi người.

Khương Ngọc Thanh nhìn cảnh tượng đệ tử môn hạ bỗng nhiên hòa thuận tiến bộ, vừa không thích ứng nhưng đồng thời lại cảm thấy được an ủi, hắn biết Tô Dạ đã thay đổi những đệ tử này, hắn vốn cho rằng Tô Dạ giống hắn, nếu mọi người đều say thì một mình mình thanh tỉnh, nhưng Tô Dạ lại gọi tất cả cùng dậy, không nói đến năng lực, phẩm chất này thật đáng quý!

Lúc này Khương Ngọc Thanh cũng giống như Tam trưởng lão thực sự nhận thức được, cuối cùng tất cả mọi người đều coi thường năng lực của Tô Dạ, còn cả khí độ lãnh đạo của hắn, vì vậy Khương Ngọc Thanh và Tam trưởng lão không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện, sau khi kết thúc cuộc thi dược tu, nói rõ vấn đề của Tô Dạ, trở thành hiện tại của Phong Thủy Các chứ không phải là tương lai.

Tất cả mọi người đều tiến bộ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, và Tô Dạ là người xuất sắc nhất trong số đó, vốn dĩ mọi người đều nghĩa rằng cuộc thi dược tu lần này chỉ ra mặt rồi cho qua chuyện, nhưng bây giờ tâm trạng mọi người đều muốn được thử sức, hy vọng dưới sự dẫn dắt của Khương Ngọc Thanh và Tô Dạ, có thể chứng minh bản thân không phải là người vô dụng!

Đầu xuân, đất đai ấm áp, mầm non thay áo mới, gió mát mưa xuân.

Còn hai tháng nữa, thậm chí mọi người đã không còn đơn thuần luyện đan vì cuộc thi dược tu, đó chỉ là tạm thời, quên đi cuộc thi vứt bỏ hư vinh, chỉ thuần túy vì nâng cao bản thân mà cố gắng.

Thỉnh thoảng Tô Dạ đến Dược Địa dò xét, cũng gặp Lý Tuyết Tùng hai lần, nhưng quan hệ của hai người vẫn không có chuyển biến tốt, một người muốn nói nhưng không nói, một người cố ý trốn tránh, các tạp tu thấy mà tiếc hận.

"Tuyết Tùng à, Bách đại nhân tâm tính lương thiện, nếu. . ."



"Gia gia, người không cần nói nữa, những người đó không phải con có thể với tới được."

Lời của Lý Tuyết Tùng khiến gia gia không thể phản bác, nhưng ông biết Lý Tuyết Tùng đã tương tư Tô Dạ, nhưng đoạn tình cảm chênh lệch thân phân này đã chủ định không có kết quả, cũng chỉ có thể lựa chọn đau dài không bằng đau ngắn.

Còn một tháng nữa, Phong Thủy Các bắt đầu bận rộn, đầu tiên đã có một số khách quen đến trước, thứ hai là thanh thế và địa vị của Tô Dạ hiện tại ở Phong Thủy Các cũng chỉ đứng sau đại sư huynh Hoắc Đạt, thậm chí đến ánh sáng của thần đồng Bách Sát cũng bị hắn che phủ rồi, đây đã là kết quả của việc Tô Dạ hết sức che giấu bản thân hành sự khiêm tốn.

Phong Thủy Các đang tạo thế cho Tô Dạ, vì bây giờ dược tu của Phong Thủy Các ngày một tiến bộ, bây giờ đệ tử của dược tu đồng tâm hiệp lực đoàn kết một lòng đều là do Tô Dạ mang đến, Phong Thủy Các không hề keo kiệt cũng không che giấu đưa Tô Dạ lêи đỉиɦ cao, giống như Tô Dạ nói, một số âm mưu quỷ kế đều vô dụng trước thực lực.

Nhưng Tô Dạ lại không muốn nổi tiếng như vậy, nhưng các trưởng lão và chưởng môn đều nhất trí cho rằng nên như vậy, Tô Dạ cũng hết cách, đây chính là tạo áp lực cho bản thân mà!

Còn nói một cách mỹ miều đây là vì để các sư đệ dược tu lầm đường lạc lối quay về. . . Đám lão hồ ly này thật là!

Binh thường Tô Dạ không hứa hẹn, nhưng đã từng thề tận tâm cô gắng hoàn thành, đây chính là tính cách của Tô Dạ.

Chỉ còn mười ngày nữa. khách khứa của Phong Thủy Các đã có không ít tu sĩ.

"Nào lại đây Bách Gia Tô, giới thiệu với con, đây là Trưởng lão Trương Thiết Sam của Thổ Lĩnh Môn."

Thấy sự phấn kích của Khương Ngọc Thanh là biết người của Thổ Lĩnh Môn tới, Khương Ngọc Thanh xuất thân từ môn phái đó, cho đến bây giờ hai bên thường xuyên qua lại, đương nhiên tình cảm cũng được duy trì.

"Bái kiến Trương tiền bối."

"Đây chính là đệ tử thân truyền mà ông khen lên tận trời xanh đó hả?

Trước nay Trương Thiết Sam chưa từng nghe nói Khương Ngọc Thanh khen ngợi đệ tử nào như vậy, chắc chắn Bách Gia Tô này vô cùng ưu tú, tài năng trong con mắt của Khương Ngọc Thanh, nhưng tu vi chỉ là trung giới Thôn Khí kỳ cảnh mà thôi, hình như có phần quá khen rồi.

Nhưng Trương Thiết Sam không nói nhiều, mà cũng giới thiếu đệ tử thân truyền bên cạnh mình, sau đó hai đệ tử bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

Nhưng Thổ Lĩnh Môn không thích ứng với tình trạng này, hình như lần trước đệ tử của Phong Thủy Các đều không muốn để ý đến họ, chỉ có một mình Khương Ngọc Thanh trưởng lão đến, sự lúng túng lúc đó căn bản không còn, sao những đệ tử của Phong Thủy Các này lại bỗng nhiên trở nên cởi mở như vậy?

Trương Thiết Sam nhìn Bách Gia Tô một lượt, sau đó nhìn Khương Ngọc Thanh cười lớn nói: "Lão Khương cay, hình như ông thực sự tìm được một bảo bối rồi."

"Thiết vướng mắc, ta nói cho ông biết . . ."

"Sư phụ, cảnh sắc nơi này không tồi, nhưng đều là phù tu, sao trước đây con chưa từng nghe có nới này trong Phong Thủy Các?"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người đang đến, muốn xem xem đệ tử môn phái nào ăn nói hỗn xược như vậy, đặc biệt là đệ tử của Phong Thủy Các nhìn với vẻ mặt không vui.