Chương 92: Phù Văn trận (2)



Nhưng đứng ở đỉnh phong vẫn là môn phái phù tu, bởi vì sau khi đi đến độ cao nhất định, thực lực cá nhân cũng chỉ là một trong số nhưng tiêu chuẩn mà môn phái cân nhắc, mà phù tu là môn phái duy nhất có thể vận dụng uy lực của thiên địa đến cực hạn.

Liên tiếp hơn mười ngày, Tô Dạ vẫn cứ trầm mê ở trong thư các, điều này làm cho Khương Ngọc Thanh cũng rất nhức đầu rồi lại nói không ra lời, yêu cầu của ông Tô Dạ đều làm được, hơn nữa còn làm rất tốt, nhưng mà Tô Dạ chỉ là cảnh giới Thôn Khí sơ kỳ, cũng không thể buộc hắn làm những loại đan dược mà tỷ lệ thành công cũng chưa tới một nửa được.

Thế nên Khương Ngọc Thanh chỉ có thể dùng linh đan diệu dược trân quý của chính mình để trợ giúp Tô Dạ tăng lên tu vi cảnh giới, dĩ nhiên là Tô Dạ vô cùng tiếp nhận.

Mặc dù dược hiệu chênh lệch khá xa với linh dược của "Linh" giới, chẳng qua như thế cũng cho hắn cơ hội từ từ triển lộ tu vi, đến một ngày nào đó đột nhiên lên cấp tới cảnh giới Ngưng Dịch cũng sẽ không chọc người hoài nghi nữa, về phần thiên phú hạ đẳng, ai còn có nhớ được chuyện này?

Trong khoảng thời gian này Tô Dạ đều dùng thời gian rảnh để đọc sách, hơn nữa còn khắc rất nhiều linh phù cao cấp, đây là chuẩn bị của Tô Dạ cho phù văn trận, mặc dù hao phí thời gian nhưng cứ coi như là luyện tay, không chỉ, cứ mười ngày Tô Dạ lại đi dược địa ba ngày, nếu như không phải là sợ khiến người hiểu lầm, Tô Dạ còn muốn ngày ngày đều ở trong dược địa.

Thời điểm Tô Dạ tới dược địa cũng không nhắc tới chuyện kia, giống như Tô Dạ đã thật sự quên mất những chuyện đó, nhưng mà những đệ tử kia lại không cho là như vậy, mỗi một người đều là dáng vẻ câm như hến, nhìn Tô Dạ đều có chút sợ hãi.

Nhưng thật ra tên Trương Đoạt kia lại khiến Tô Dạ thay đổi cái nhìn, so với sợ hãi, Trương Đoạt càng thêm tôn kính Tô Dạ, Trương Đoạt không phải là bị Tô Dạ dọa sợ, mà là bị Tô Dạ đánh tỉnh.

Những lúc rảnh rỗi hắn vẫn luôn cùng Tô Dạ trao đổi một chút tâm đắc chiến đấu, thậm chí còn chủ động tìm Tô Dạ mài dũa, đối với việc Trương Đoạt có thể vượt qua chướng ngại trong lòng, đệ tử khác đều rất hâm mộ, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng, sợ Tô Dạ không cẩn thận một cái lại đánh hắn gần chết.

Nhưng mà trước khác nay khác, hơn nữa Tô Dạ còn lấy tư cách là phù tu ở để mài dũa chiến đấu, Trương Đoạt trưởng thành khiến Tô Dạ cũng có được nhiều lợi ích, chỉ có tự mình hóa thân thành phù tu, mới có thể nhận thức ra một chút điểm đặc biệt không giống những môn phái khác của phù tu.

Tô Dạ đi tới lầu các mà Lý Tuyết Tùng ở, thỉnh thoảng có một vài tạp tu đi qua, chào hỏi với Tô Dạ, thậm chí có nữ đệ tử cũng dám trêu chọc Tô Dạ.



"Bách sư huynh, Lý Tuyết Tùng ở bên kia hái thảo dược rồi, ngươi có muốn qua xem thử không?"

"Bách sư huynh, hình như chân của Lý Tuyết Tùng bị trật rồi, hay là ngươi tới đỡ nàng đi?"

Những lúc như thế Tô Dạ thật ặ muốn đào một cái hầm để chui vào, hắn đã cố gắng khắc chế ưu tư của mình, nhưng mà trên gương mặt đỏ bừng của hắn lại khiến cho hắn không biết trốn đâu!



Sở dĩ những đệ tử tạp tu này dám trêu chọc Tô Dạ như vậy, là bởi vì lúc trước không có ai quan tâm đến ích lợi sinh hoạt của tạp tu, giống như những đệ tử tạp tu của Phong Thủy các như bọn họ không khác gì nông phu bình thường, một chút lòng trung thành cũng không có.

Mà Tô Dạ lại dám đứng ra, vì bọn hắn mà đắc tội với không ít đệ tử có tu vi cao hơn hắn, chuyện này khiến cho bọn họ rất cảm động, đồng thời cũng vô cùng đau lòng, rất sợ người lương thiện như Tô Dạ sẽ gặp phải trắc trở gì đó.

Tuy là Thủy các còn chưa truyền ra chuyện ngày đó của Tô Dạ Phong, nhưng mà dược địa bên này từ trên xuống dưới đều biết rồi, so với cái loại ngoài mặt ôn văn nho nhã, trong xương lại cách bọn họ ở ngoài ngàn dặm như đại sư huynh Hoắc Đạt, Tô Dạ là cái loại bề ngoài lạnh lùng không nói, nhưng mà trong xương lại rất tốt bụng nghĩa tình.

Bọn họ thích Tô Dạ, tôn kính Tô Dạ, thế nên mỗi lần Tô Dạ tới đều là vui sướиɠ phát ra từ nội tâm, ngắn ngủn hơn mười ngày, thái độ của những đệ tử nhập môn kia đều cải thiện rất nhiều, không kẻ nào dám nữa bắt nạt bọn họ, chứ đừng nói là lừa bịp ăn quỵt bổng lộc của bọn họ.

"Khụ khụ. . . Vị Lý sư muội kia."

"À. . . Là Tiểu. . . Là Bách sư huynh."



Lần đầu tiên là vô tình gặp được, lần thứ hai là vô tình gặp được, nhưng mà người sáng suốt cũng nhìn ra lần thứ ba, lần thứ tư không chỉ là vô tình gặp được rồi, tình cờ nhiều liền thành hiển nhiên rồi.

"Ta, ta chỉ là, chính là tùy tiện xem một chút. . ."

"À, sư, sư huynh cứ tùy tiện. . ."

Tô Dạ lúc này lúng túng không thôi, không biết phải nói cái gì, mà Lý Tuyết Tùng cũng giống như thế, chỉ có thể xoay người tiếp tục hái thảo dược.

Thật ra thì trong lòng Lý Tuyết Tùng đang mừng thầm, tình nhân trong mộng của đại đa số nữ đệ tử đều là Hoắc Đạt, bất kể là vẻ ngoài, khí chất hay là địa vị thân phận, đều là đối tượng mà các nàng tha thiết ước mơ, chẳng qua dĩ nhiên là rát nhiều nữ đệ tử đều biết Hoắc Đạt đại sư huynh cao không thể chạm, loại chuyện gà rừng biến Phượng Hoàng chỉ có thể tồn tại ở trong chuyện xưa, mỗi đêm lừa gạt đám tiểu hài tử đi ngủ mà thôi.

Mặc dù Tô Dạ không nói gì, nhưng mà nàng thật sự có thể cảm nhận được trái tim chân thành cực kỳ nóng bỏng của Tô Dạ, phần tình cảm này rất chân thật, mặc dù Tô Dạ đã cố gắng giấu diếm, nhưng đúng là vẫn không cách nào ức chế được mà truyền đạt sang cho Lý Tuyết Tùng, thậm chí Lý Tuyết Tùng còn cảm giác được lúc này tựa như mộng như ảo vậy.

Nhưng mà Lý Tuyết Tùng không dám, không dám đáp lại Tô Dạ, nếu còn chưa nói ra khỏi miệng, như vậy liền vĩnh viễn đừng nói ra, Lý Tuyết Tùng tin tưởng bất kể bao nhiêu năm sau, phần tình cảm tốt đẹp này cũng sẽ không tiêu tan, bóng lưng Tô Dạ che ở trước người nàng vào ngày hôm đó, suốt đời này nàng cũng sẽ không quên.

Cái loại bóng dáng cao lớn ấm áp này tồn tại ở trong lòng thôi cũng đã rất tốt rồi, bởi vì nàng biết nàng không xứng với hắn, mà hắn ở độ tuổi này cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, thời gian rồi sẽ khiến mọi thứ trở nên nguội lạnh.

Chẳng qua nàng vẫn chân thành cảm tạ Tô Dạ, cảm tạ Tô Dạ có thể đứng ra vì nàng, cảm tạ Tô Dạ có thể thích nàng, đây có lẽ chỉ là chuyện nhất nhỏ nhặt với Tô Dạ, nhưng mà đối với nàng mà nói thì đã đủ khắc cốt ghi tâm.

Nhưng mà nàng đã đánh giá thấp Tô Dạ, lại càng đánh giá thấp trái tim rực lửa có thể đốt cháy cả cánh đồng cỏ này.