Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Thiên Kiếm Giới

Chương 89: Ngả bài cũng là giữ bài (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »


Đây là Trương Đoạt?

Khương Ngọc Thanh vẫn tương đối hiểu rõ thủ hạ đệ tử của mình, mặc dù mới bái môn hạ không được mấy năm, nhưng Trương Đoạt đã là đệ tử cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ, lúc trước khi còn lưu lạc Bách Gia Tô đã học qua một chút thể tu túy thân và kiếm quyết cơ sở, nhưng mà cảnh giới Thôn Khí sơ kỳ căn bản không thể so sánh với Trương Đoạt, hắn làm thế nào mà lại có thể đánh Trương Đoạt thê thảm đến mức không nỡ nhìn thế này?

Mí mắt Địch Hồng Thâm cũng nhảy lên, tạm thời không nói đến Tô Dạ xuống tay tàn nhẫn hay không, nhưng mà từ bí cảnh lần trước Trương Đoạt là một trong số các đệ tử còn sống trở về, lần đó đệ tử Phong Thủy các thương vong tương đối nhiều, nhưng mà những đệ tử sống sót trở về đều thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ được nuông chiều như lúc trước.

Mà Trương Đoạt cũng là một người trong số đó, thậm chí ngay cả Hoắc Đạt cũng từng nói Trương Đoạt đi ra từ bí cảnh, bất kể là tính cách hay là tu vi đều tiến bộ rất lớn.

Nếu không phải bây giờ đệ tử hô lên tên người, ai có thể nhìn ra đây chính là Trương Đoạt theo sát ở phía sau Hoắc Đạt – người nổi bật trong số đám người trẻ?

Hơn nữa để cho bọn họ càng phải im lặng chính là, Bách Gia Tô căn bản cũng không hạ tử thủ, nhìn như cả người đều là vết máu, nhưng mà ngũ tạng lục phủ của Trương Đoạt chỉ bị hao tổn rất nhỏ, chỉ có điều não chấn động khiến cho hắn trực tiếp ngất đi, những tổn thương nhỏ bé kia dựa vào Tu Lạc hoàn là có thể chữa khỏi, không uy hϊếp được tính mạng, càng không suy giảm tới căn cơ.

"Khụ khụ, trước hết Tống Bạch và Bách Gia Tô cùng ta trở về nói rõ chuyện này, Trương Đoạt và Lý Xuân Lượng ăn Tu Lạc hoàn và Hồi Linh đan, còn lại vết thương ngoài da thì tu dưỡng thêm hai ngày là ổn."

Trở về một đường Khương Ngọc Thanh và Địch Hồng Thâm đều im lặng không nói, Tống Bạch thì đang thầm phỏng đoán trong lòng trưởng lão sẽ xử lý chuyện lần này thế nào đây, mà Tô Dạ và Bách Sát thì đang dùng hồn tri liên tiếp trao đổi.

"Tô Dạ, ngươi như thế coi như là bại lộ một phần thực lực sao?"



"Tiền bối không cần phải lo lắng, ta tự biết phải nói gì."

"Lúc bình thường ta đã có nói với Địch Hồng Thâm về ngươi, nói rằng lúc lưu lạc ngươi có gặp được một vị tán tu, sau đó cũng học được một tí."

"Giấu tài là thượng sách, nhưng mà cuối cùng thì cái thế giới này vẫn cần dùng thực lực để nói chuyện, coi như là bọn họ tra ra cái gì, bây giờ cũng luyến tiếc chúng ta."

"Chậc chậc, ngươi đúng là tiểu hồ ly."

"So với tiền bối còn kém xa."

Mới vừa rơi xuống đất, Địch Hồng Thâm đã nói: "Lão Khương, mặc dù dược tu là chuyện của các ngươi, ta không nên nhúng tay, nhưng mà chuyện của Bách Gia Tô và Bách Sát chính là chuyện của Phong Thủy các chúng ta."

Khương Ngọc Thanh gật đầu, giọng điệu có phần nghiêm trọng nói: "Chỉ là bây giờ Bách Gia Tô là đệ tử của ta, hiển nhiên cũng chính là đệ tử của môn phái."

Địch Hồng Thâm hiển nhiên cũng biết Khương Ngọc Thanh nói vậy là có ý gì, dẫn mọi người tới lầu các của mình, sau đó cho các đệ tử rời đi, ngay cả Bách Sát cũng bị bảo đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Tô Dạ.

Địch Hồng Thâm và Khương Ngọc Thanh hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Khương Ngọc Thanh lên tiếng trước: "Bách Gia Tô, lão phu nói đời này chỉ có một cái đệ tử thân truyền là ngươi, dĩ nhiên ngươi cũng có thể cho rằng lời thề ngày đó là dối trá, chẳng qua ngươi tin cũng tốt mà không tin cũng được, đời này lão phu quyết không phụ ngươi, ta bây giờ là lấy thân phận của một thể tu nói những lời này với ngươi."



Tô Dạ biết Khương Ngọc Thanh yêu thích hắn, đó là tình cảm phát ra từ nội tâm, Khương Ngọc Thanh nói như vậy một mặt là để cho mình nghe, mặt khác cũng là cho Địch Hồng Thâm nghe, hắn là đệ tử của ta, ta không phụ hắn, người khác càng không thể phụ hắn!

Phụ là phụ của khi phụ (ức hϊếp), phụ cũng là phụ của cô phụ (phụ lòng).

Tất nhiên là Địch Hồng Thâm biết Khương Ngọc Thanh có ý gì, sau đó ông cũng nói: "Bách Gia Tô, tại sao ngươi vẫn giấu kín thực lực, ngươi thật sự chỉ là cảnh giới Thôn Khí ư?"

Tô Dạ có phần cảm động, thật ra thì hai vị trưởng lão đã vô cùng bận tâm tới cảm thụ của hắn rồi, chuyện ngày hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ truyền khắp Phong Thủy các, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ bị Kim Thanh Dương và các trưởng lão khác hỏi thăm, thậm chí là chất vấn hắn, mà trọng điểm cũng không phải là hắn đả thương sư huynh đệ đồng môn, mà là lấy thực lực của cảnh giới Thôn Khí sơ kỳ, có thể đánh cho cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ đến mức không có sức mà đánh trả.

Chuyện này dưới cái nhìn của mọi người đều rất khó tin, cảnh giới Thôn Khí ở trước mặt cảnh giới Ngưng Dịch căn bản không có cách nào phản kháng, hơn nữa là cường thế phản công như thế, dĩ nhiên là chuyện này sẽ bị hoài nghi, mà ngay từ khoảnh khắc Tô Dạ bày ra thiên phú dược tu, người thật sự thông minh sao còn có thể coi Tô Dạ là kẻ vô dụng, mà ngay cả Hoắc Đạt ở thư các đã lập tức cảm giác được Tô Dạ bất đồng với người khác.

Tô Dạ quyết định ngả bài, lúc đầu Địch Hồng Thâm thương yêu Bách Sát như một vị gia gia ruột thịt, mà Khương Ngọc Thanh cũng chân tâm thật ý với hắn, chẳng qua Tô Dạ không thể nào nói thật hết toàn bộ mọi chuyện, bởi vì "Linh" giới là sự tồn tại không thể khiến người khác biết.

Nhất là bây giờ hắn đã thoát ra ngoài rồi, mà nếu như không nói ra chuyện "Linh" giới, từ lúc ở thế giới Tiểu Thiên cho tới khi ở chỗ này, hết thảy đều không có cách nào giải thích rõ ràng, thế nên Tô Dạ chỉ có thể cho thấy trước mắt chính mình không có ý đồ gì không tốt với Phong Thủy các.

"Ta là cô nhi cũng là đứa trẻ lang thang, từng gặp phải một vị thể tu, bởi vì có chút cơ duyên nên ngài ấy đã dạy ta kiếm quyết cơ sở và đồng bì túy thân, mà vị thể tu kia còn rất thích đọc sách, bởi vì được ngài ấy ảnh hưởng, ta cũng bắt đầu học chữ đọc sách, ta muốn bái sư, nhưng mà ngài ấy lại không thu ta, ngài ấy nói ta thiên phú hạ đẳng, nhưng nguyên nhân từ chối ta lại không phải là lý do này, sau hắn lại nói cho ta rất nhiều chuyện về giới tu hành, thế nên ta càng thêm hướng tới tu hành, chỉ tiếc một ngày ấy ngài ấy đột nhiên đi mất, không để lại bất kỳ lời nào. . ."

"Những năm này ta vẫn luôn hi vọng có thể gặp lại ngài ấy, mỗi ngày ta đều tu luyện kiếm quyết cơ sở , mỗi ngày ta đều đang không ngừng túy thân đồng bì, nhưng vẫn chưa từng gặp lại ngài ấy, mà lúc này đây Bách Sát đã bảy tuổi, ta muốn tiếp tục tìm ngài ấy, nhưng ta muốn Bách Sát có được một cái kết cục tốt đẹp, cho dù hắn không có thiên phú tu luyện, như vậy cũng phải tìm được một gia đình tốt có thể nuôi dưỡng hắn."
« Chương TrướcChương Tiếp »