Chương 81: Tôi chỉ muốn yên tĩnh đọc sách (2)



Tô Dạ không đi về Luyện Đan Các, con đường này dẫn thẳng đến Thư Các?

Lúc này Trương Trình Đống vui vẻ trong lòng, xem ra Bách Gia Tô này thật sự bị hắn uy hϊếp phát sợ rồi, muốn đến thư các trốn tránh sao?

Cũng tốt, đúng ý hắn, thậm chí Trương Trình Đống bắt đầu nghĩ xa hơn, nếu có thể khiến Bách Gia Tô răm rắp nghe lời mình, vậy thì có phải có thể lợi dụng Tô Dạ tiếp cận Bách Sát không, sau đó thân phận của hắn như nước đẩy thuyền. . .

Tô Dạ đâu biết Trương Trình Đống đang mơ giữa ban ngày, hắn không đến chỗ Khương Ngọc Thanh đương nhiên là có dự định khác, mà đến Thư Các không chỉ vì tiếp tục đọc sách, đây cũng là một bước quan trọng trong kế hoạch một mũi tên trúng ba đích mà Tô Dạ chuẩn bị, xem ra tất cả đều diễn ra rất tự nhiên.

Khương Ngọc Thanh tỏ vẻ tràn đầy gió xuân, đã lâu rồi không có cảm giác tâm trạng vui vẻ như vậy, hai chân không còn phong độ, lại còn lắc lư qua lại theo nhịp điệu.

"Hình như hôm nay Bích Loa Xuân thơm hơn trước đây?"

Đệ tử chính thức bên cạnh Khương Ngọc Thanh không ai tiếp lời, mọi người đều tự hiểu trong lòng, sợ rằng lúc nữa trưởng lão sẽ nổi trận lôi đình.

Nửa canh trà đã uống hết rồi cũng không thấy Tô Dạ đến, Khương Ngọc Thanh không còn vẻ mặt ôn hòa như trước đó nữa, qua nửa canh giờ nữa, Khương Ngọc Thanh thực sự không nhẫn nhịn được, phái một đệ tử đến lầu các tìm Tô Dạ.

"Sư phụ, Bách Gia Tô không có ở đó."

"Không ở đó? Vậy đi đâu rồi?"

"Đệ tử cũng không biết."

"Cả ngày không làm được trò trống gì, tìm một người cũng không xong, cút!"

Tuy đệ tử này bị mắng đuổi đi, nhưng trong lòng mọi người đều vui như nở hoa, lại còn dám cho trưởng lão leo cây, Tô Dạ không chỉ là phế vật, e rằng đầu óc cũng không ra gì, nhưng trí nhớ tốt thì ai cũng thấy, nhưng cũng chẳng sao, dù sao cơn bốc hỏa của trưởng lão không có chỗ bùng nổ, lui trước là tốt nhất.

Khương Ngọc Thanh không vui vì Tô Dạ thất hẹn, vốn dĩ hôm nay muốn thu nhận Tô Dạ làm đệ tử nhập môn chính thức, nhưng. . .

Khương Ngọc Thanh cho rằng Tô Dạ ỷ mình là kỳ tài, lại còn trèo lên đầu lão tử!

Lão tử mặc kệ ngươi, nếu không phải xem trọng trí nhớ siêu việt của ngươi, lần đầu tiên luyện đan đã thành công, có thiên phú dược tu không gì sánh bằng, lão tử ta. . . sẽ. . . sẽ. . .

"Bây giờ các ngươi đi tìm cho ta! Đưa Bách Gia Tô tới đây!"

Mẹ kiếp!

Khương Ngọc Thanh tức giận mắng Bách Gia Tô trăm lần, nhưng không dễ gì thấy được một hạt mầm thiên phú dược tu như vậy, sao Khương Ngọc Thanh có thể bỏ qua?

Bản lĩnh dược tu cả đời ông ta không muốn bị chôn vùi dưới đất, những đệ tử chính thức đó ông ta vốn không hề cân nhắc, nếu truyền thừa gửi gắm vào những con người này, vậy thì chẳng khác nào trở về cát bụi, để tránh sau này những phế vật này hủy hoại thanh danh của mình.

"Bách Gia Tô! Xem ngươi trở về lão tử xử lý ngươi thế nào!"

Trương Trình Đống biết lúc này phải tìm Bách Gia Tô trở về, tất cả đều trong dự liệu, đương nhiên hắn biết Tô Dạ đang ở Thư Các, nhưng lúc hắn bước vào lại như hoa mắt, Tô Dạ ở tầng năm, mà hắn - một đệ tử chính thức - lại không được vào.



Làm thế nào ư? Chỉ có thể quay về nói thật với trưởng lão thôi.

Nhìn Trương Trình Đống quay về cười hi hi, Khương Ngọc Thanh tức giận không chỗ xả, Tô Dạ này lại còn trốn đến tầng năm đọc sách?

Khương Ngọc Thanh đứng dậy phất tay áo, sải bước ra ngoài như sao rơi, nhưng chớp mắt đã đến dưới lầu Thư Các, trầm giọng quát: "Bách Gia Tô, ngươi xuống đây cho ta!"

Một tiếng có thể vận đủ linh uy, truyền khắp cả Phong Thủy Các, các đệ tử gần đó không kịp phòng bị đều chấn động tại chỗ, đương nhiên Tô Dạ đang ở tầng năm Thư Các cũng nghe thấy rồi.

"Lão Khương này phát điên gì vậy chứ?"

"Các ngươi xem có phải Bách Gia Tô phạm lỗi gì rồi không?"

"Sao ngũ trưởng lão tức giận thành ra thế này?"

"Sư phụ! Sư phụ! Ca ca của con bị ức hϊếp, con phải đi cứu ca ca!"

Tất cả đệ tử đều vây lại xem, náo nhiệt xem chuyện lớn, thậm chỉ cả các trưởng lão khác cũng tới xem, dù sao tính khí Khương Ngọc Thanh không tốt, nhưng thỉnh thoảng mới gây chuyện nhỏ, lần đầu tiên thấy Khương Ngọc Thanh nổi giận kinh khủng như vậy với một đệ tử.

Còn Bách Sát cũng tạm thời không liên lạc với Tô Dạ, cũng có phần lo lắng Tô Dạ ở bên đó xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, kéo Địch Hồng Thâm đến.

Tô Dạ ở tầng năm Thư Các dùng hải hồn cảm nhận được mọi người đã đến gần đông đủ, vậy cũng là lúc bản thân xuất hiện rồi, ngọn lửa này cũng giống như luyện đan, nhiều một phần thì thừa, thiếu một phần thì không đủ.

Mọi người nhìn Tô Dạ có phần không biết chuyện gì bước ra từ cánh cửa lớn Thư Các, bộ dạng như không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng càng như vậy, Khương Ngọc Thanh càng tức điên hơn.

Khương Ngọc Thanh chỉ thẳng mặt Tô Dạ quát: "Bách Gia Tô! Chẳng phải ta đã bảo ngươi sáng sớm hôm nay đến Dược Các ư?"

"Nói rồi."

Sự thành thật của Tô Dạ không nhận được lời khen của Khương Ngọc Thanh, mà tiếp tục quát: "Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?"

"Ta chỉ muốn yên tĩnh đọc sách."

"E rằng Bách Gia Tô là tên điên rồi không chừng?"

"Dám công khai xúc phạm đệ tử của Ngũ trưởng lão... cũng gan thật đó!"

"Tô Dạ. . . ."

Tô Dạ biết rằng Bách Sát cũng tới đây rồi, khi nghe được những lời hỏi thăm của Bách Sát thì Tô Dạ cũng chỉ bảo hắn không cần phải lo lắng

"Chỉ vì đọc sách liền coi những lời lão phu nói là thả rắm sao!"

Khương Ngọc Thanh cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc Tô Dạ đang nghĩ gì nữa, nhưng hôm nay Tô Dạ không hề xác định nguyên nhân câu chuyện, thế nhưng ông không ngờ được rằng ấy vậy mà câu trả lời của Tô Dạ lại là xem sách đơn giản đến thế.



Thấy Khương Ngọc Thanh dựng râu trợn mắt, Tô Dạ hiểu rõ đã đến lúc rồi.

"Ta không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào. . . ."

Vào lúc này,ánh mắt của những đệ tử đuổi theo đến đây xem kịch hay đều nhìn Tô Dạ như nhìn tên ngốc, có phải là thật thà hơi quá rồi không?

Nhất là cái tên Trương Trình Đống bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, hắn không ngờ Tô Dạ lại tự đào phần mộ đậm chất cá tính đến thế cho mình, thế nhưng câu nói tiếp theo của Tô Dạ khiến cho hắn không khác nào trượt chân vào hầm băng vậy, bởi lẽ hình như phần mộ này là đào cho hắn.

"Trương sư huynh nói ta bịa ra một lý do, ta cũng không biết làm sao để bịa ra được nữa, vì từ nhỏ đến giờ ta chưa bao giờ lừa gạt người khác."

Lúc này, Khương Ngọc Thanh cũng bình tĩnh lại, theo như những lời mà Tô Dạ nói thì ông bỗng chốc sáng tỏ mọi chuyện, Trương sư huynh? Đệ tử dưới trướng ông thì có hai đứa ghi danh là họ Trương, một đứa thì đang canh gác bên Dược Địa, mà đứa còn lại chính là Trương Trình Đống!

"Trương Trình Đống! Ngươi mau cút qua đây cho ta!"

Giây phút này Trương Trình Đống đầu đầy mồ hôi, trong khi Khương Ngọc Thanh đang tức giận không nguôi, lỡ như mà giải thích không rõ ràng thì sợ không đơn giản là chỉ bị mắng hai câu là xong!

"Sư phụ, đệ tử không biết gì hết cả! Là cái tên Bách Gia Tô này đang nói nhảm nói xàm đó, chuyện này không liên quan gi tới con cả. . . ."

Lời còn chưa dứt, Trương Trình Đống đã bị Khương Ngọc Thanh một cước đá bay ra ngoài, lúc này rồi mà còn ngụy biện nữa sao, tuy Khương Ngọc Thanh không được thông minh cho lắm, thế nhưng đến mấy cái mánh khóe nhỏ bé đó mà còn không nhìn ra thì sao làm trưởng lão được nữa đây?

Đệ tử bên cạnh xem cuộc vui dìu Trương Trình Đống đứng lên, cước đạp này thật sự rất mạnh, không những đá gãy cánh tay của Trương Trình Đống, thậm chí ngay cả kinh lạc trong cơ thể cũng đứt hết mấy chỗ, khi Trương Trình Đống đứng lên vẫn còn đau đớn gào to cầu xin tha thứ, e rằng nếu Khương Ngọc Thanh mà không hết giận sẽ đánh hắn phế luôn mất.

Khương Ngọc Thanh vốn chẳng hề liếc mắt đến Trương Trình Đống nữa, trong lòng ông thì gã đệ tử ghi danh này đã bị gạch trừ thân phận Dược Tu rồi, mà Tô Dạ trước mắt ông đây mới là đối tượng mà ông để ý.

"Được rồi, theo ta về Dược Các đi."

Đám đông đệ tử chứng kiến Khương Ngọc Thanh chỉ nghe lời một mình Bách Gia Tô, cũng không hỏi thăm phải trái đúng sai mà đã một cước đá bay Trương Trình Đống rồi, có lẽ hiện giờ Ngũ trưởng lão đã ngắm trúng Bách Gia Tô này rồi không chừng, nhưng cuộc đối thoại sau đó giữa hai người họ càng hiến quần chúng tưởng chừng như mình đang mơ vậy.

"Ta không muốn đi."

Khương Ngọc Thanh hiểu rõ rằng đây là tính cách của Tô Dạ, thẳng thừng không giấu diếm, có thể hiểu rằng là một tên lạc loài trong Phù Tu Môn này, ấy vậy mà trong mắt Khương Ngọc Thanh đây, tính cách càng cương trực thì ông lại càng thích, điều này càng thể hiện rõ rằng Tô Dạ đơn giản đến mức không hề có ý nghĩ đen tối nào.

"Lão phu nhận ngươi làm đệ tử thân truyền!"

Chúng đệ tử có mặt ở đây có cảm giác như lỗ tai mình bị hỏng rồi vậy, đệ tử thân truyền thì cũng chẳng hiếm lạ gì cho cam, thế nhưng từ sau khi Ngũ trưởng lão đến Phong Thủy Các tới giờ cũng chưa hề thu nhận qua đệ tử thân truyền nào cả, rốt cuộc tên Tô Dạ này có tài đức tài cán gì mà lại được Ngũ trưởng lão yêu thương hết mức vậy chứ?

Đừng nói là đám đệ tử có mặt ở đây, mà đến cả đám trưởng lão đang chuẩn bị ngăn cản Khương Ngọc Thanh tiếp tục xuống tay cũng đứng hình bất động luôn rồi. . . .

Nhận Bách Gia Tô làm đệ tử thân truyền?

Lẽ nào Bách Gia Tô là con riêng của ông?

Không lẽ giờ còn lí do nào có thể giải thích được nữa sao?