Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
--------------------
Giờ Mão ngày hôm sau Tô Dạ dậy đúng giờ, sau khi rửa mặt xong thì bắt đầu luyện kiếm, tuy kiếm quyết cơ bản đã thuộc như lòng bàn tay, nhưng không biết tại sao, mỗi lần luyện kiếm quyết cơ bản lòng thấy đặc biệt yên bình.
Luyện xong nghỉ ngơi một chút, theo lời dặn dò của Trương Trình Đống truyền đạt hôm qua, Tô Dạ đến lầu các của Ngũ trưởng lão Khương Ngọc Thanh.
"Gần đây lão phu thực sự quá bận nhưng chưởng môn đã để ngươi đến môn hạ của ta, thân làm Sư phụ cũng phải dạy ngươi chút gì đó, nghe nói dạo này ngươi thường đến thư các đọc sách?"
"Đúng vậy."
"Đã đọc được những gì?"
"Đọc "Chọn dược liệu" và "Luyện dược khí."
"Đọc thế nào?"
"Đã nhớ hết rồi."
Tô Dạ nhắc lại hai cuốn sách một lượt như thần tốc trong hồn hải, nhưng đối với những đệ tử chính thức khác, chẳng qua Tô Dạ chỉ đang ra vẻ thôi, một cô nhi bỏ đi, biết chữ đọc được sách đã là không tồi rồi, một tháng có thể đọc hết hai cuốn sách mà còn ghi nhớ được?
Ở đây có đệ tử chính thức nào dám nói bản thân có thể ghi nhớ toàn bộ, lẽ nào đồ bỏ đi này không biết ngũ trưởng lão ghét nhất chính là người không hiểu mà giả bộ hiểu?
Lúc này nghe Tô Dạ nói như vậy, trong lòng Khương Ngọc Thanh cũng nổi lên ý coi thường, lòng thầm nghĩ: Vốn cho rằng tiểu tử ngươi rất thức thời, lại dám khoa trương trước mặt lão phu, hai quyển sách đó tuy chỉ là cơ bản, nhưng bây giờ thỉnh thoảng lão phu ta còn phải tra cứu, mấy nghìn loại thảo dược có lúc cũng không nhớ được, một tiểu tử thối như ngươi lại dám nói một tháng đã ghi nhớ hết?
Nghĩ vậy, Khương Ngọc Thanh không giữ thể diện cho Bách Sát, lạnh lùng nói: "Vậy ngươi đọc thuộc đi."
"Đọc cái nào?"
"Ha ha, tùy ngươi."
Mấy chục đệ tử chính thức, bất luận là người đang ngâm trà rót nước, hay người đang thảo luận, lúc này dều dừng động tác lại, chuẩn bị xem Tô Dạ đối phó thế nào, có điều là nhờ phúc của Bách Sát mới vào được môn hạ của ngũ trưởng lão, hôm nay bị mất mặt cũng không ai cứu được ngươi!
"Tế tân, hoa mọc ở âm sơn cốc, tháng hai, tháng tám có thể thu hoạch. Cay, ấm, không độc, chữa ho nghịch thượng khí, nhức đầu, bách tiết câu luyên, phong thấp đau tê. Dùng lâu dài đôi mắt lanh lợi, cơ thể nhẹ nhõm.
Xuyên khung, thực vật thuộc cây sống lâu năm, hoa hợp thành tán kép, lá mọc so le. Vị cay, tính ôn. vào 3 kinh can, đởm, và tâm bào. Ổn định thần kinh, đuổi phong chữa nhức đầu, bụng đầy trướng, ngực đau nhói."
Nửa giờ sau, trong đầu mấy chục đệ tử trống rỗng, nhìn Tô Dạ tiệp tục đọc thuộc sách.
"Bạch cập, là cây thảo sống nhiều năm, cây mình mac, màu trắng, dày, có vân. Cay đắng, ngọt, sáp, tính hơi hàn. Qui kinh Phế, Can, Vị. Lư thông cầm máu."
Lại nửa giờ sau, đến Khương Ngọc Thanh chuẩn bị tức giận nổi khùng lên với Tô Dạ cũng như hóa đá, trên bàn, trà Bích Loa Xuân đã ngâm xong đều nguội lạnh.
"Mang tiêu. . ."
"Được, được được! Được rồi, được rồi. . ."
Khương Ngọc Thanh đứng dậy quan sát kỹ Tô Dạ, tuy trong tu luyện của phù tu là một đồ bỏ đi, nhưng không chừng có thiên phú dược tu thì sao?
Khương Ngọc Thanh không phải người có tính cách cổ quái, mà đa số đệ tử Phù Tu của môn phái đều thủ đoạn, đáng hận nhất là luôn giở trò vừa nhìn đã nhận ra thủ đoạn, còn giả vờ vô tội trước mặt mình, đương nhiên Khương Ngọc Thanh luôn tức giận, từng người đều không học hành tu luyện tử tế, đấu đá lẫn nhau.
Khương Ngọc Thanh cũng xuất thân thể tu, tuy ở Phong Thủy Các mười mấy năm cũng trở nên viên cốt, nhưng nhìn thấy đám nhóc con tự phụ cũng rất chán nản, mỗi người đều có tư chất không tồi, nhưng luôn muốn nổi bật kinh người.
Sở trường dược tu lại không phải là chiến đâu, đâu có nhiều cơ hội thể hiện bản thân, làm được mấy vị thuốc thì bắt đầu tranh giành làm đệ tử chân truyền, bao nhiêu năm lão tử cũng coi như hết lòng đào tạo, nhưng có thể luyện ra linh đơn không có mấy người, chứ đừng nói phụ trợ xung kích cảnh giới Hóa Tinh.
Nhìn Tô Dạ không biểu cảm trước mặt, Khương Ngọc Thanh cảm thấy thiếu niên Tô Dạ này có chút thức thời, bình thường được vào môn hạ trưởng lão đều vui như hoa, nhưng Tô Dạ biết rõ ưu điểm và nhược điểm của mình.
Điểm thứ hai chính là chịu được tĩnh mịch, hai tháng nay, mỗi ngày đều tìm việc để làm, không để cho bản thân rảnh rỗi.
Còn điểm thứ ba chính là thiếu niên này rất có cốt khí, có thể trong một tháng học thuộc lòng hai quyển sách "Chọn dược liệu" và "Luyện khí dược", hoàn toàn không có tính tự kiêu, vốn không để ý đến lời khen hay khoa trương về bản thân.
Điểm cuối cùng chính là trí nhớ siêu việt, cả Phong Thủy Các cũng không tìm ra được người thứ hai, tuy không biết đây có thể coi là thiên phú không, nhưng đối với dược tu mà nói có trí nhớ như vậy, có thể nói là thành công một nửa.
"Rất tốt! Vậy ngươi cảm thấy học được cái gì?"
"Con chỉ học thuộc, chưa có thực hành, kỳ thực về bản chất vẫn chưa học được gì. . ."
Các đệ tử chính thức lại bắt đầu suy đoán ác ý về Tô Dạ, nhìn xem ngươi giống cái gì!
Học thuộc đã rất giỏi rồi?
Còn học thêm gì?
"Ngươi muốn trở thành dược tu ư?"
"Uhm"
"Tại sao?"
Tô Dạ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hoặc nói là vấn đề này vồn không cần suy nghĩ, dược tu là lang trung trong giới tu hành, bất luận là dược tu hay lang trung, chữa bệnh cứu người là thiên chức!
"Chữa bệnh cứu người"
Ai ô, đệ tử ở dưới mặt mũi ai ai cũng đều bắt đầu đanh lại, thật giả dối!
Không ngờ ca ca của Bách Sát lại là loại người này, lẽ nào dược tu không phải tồn tại vì sự lớn mạnh của môn phái, để làm ra linh đơn diệu dược nhiều hơn, cao cấp hơn sao?
Chữa bệnh cứu người? Thật sự cho mình là Bồ Tát sống sao?
Ngươi xem ngươi giống cái gì?
Ngươi không biết trưởng lão ghét nhất tiểu nhân giả dối giả từ bi sao?
"Chữa bệnh cứu người. . ." Khương Ngọc Thanh cảm thấy bóng hình Tô Dạ từ từ mơ hồ, giống như trùng hợp với một thiếu niên tồn tại trong trí nhớ.
"Sư phụ, trở thành dược tu có điểm lợi gì?"
"Tiểu Thanh à, chữa bệnh cứu người là thiên chức của chúng ta, dù sau này con trưởng thành đến mức nào, cũng đừng quên bản tâm của dược tu chúng ta nhé!"
Khương Ngọc Thanh đã đợi câu nói này rất lâu rồi, lâu đến mức sắp quên mất, đến Phong Thủy Các mười mấy năm nay, chưa từng nghe đệ tử nào nói như vậy, dù là giả dối lừa gạt ông cũng không có, mà lúc này câu nói này lại được phát ra từ một thiếu niên hạ đẳng mười ba tuổi mới nhập môn.
"Muốn học luyện đan không?"
"Muốn thử."
Tô Dạ được Khương Ngọc Thanh đưa đến Luyện Đan Các trong ánh mắt không vui của các đệ tử chính thức, đây có thể là Phong Thủy Các không nhiều phòng không vượt quá ba tầng lầu các, tuy tầng lầu không cao, nhưng diện tích Luyện Đan Các lại rất rộng.
"Khí cụ và dược thảo ngươi đã nhớ rồi, ta không giới thiệu nhiều nữa, Tu Lạc Hoàn là một trong luyện đơn cơ bản nhất của Dược tu, ta sẽ cho ngươi xem một lần."
"Lam liên năm lạng, dương nhân sâm năm lạng, bạch thảo hai lạng, ngân khô căn năm tiền."
Đây là nguyên liệu luyện Lạc Hoàn, Khương Ngọc Thanh tùy tiện đến một phòng luyện đan, chọn một lò luyện đan thanh đồng nhỏ, cho những nguyên đan này vào trong.
"Dược tu không giỏi chiến đấu nhưng phải điều khiển linh uy tinh tế, dược tu luyện đan chính là phải điều khiển linh uy của ngươi, hóa thành đôi bàn tay lớn trong lò luyện đan, không ngừng xoay vẫn những nguyên liệu này, đồng thời ngươi phải điều khiển ngọn lửa của lò luyện đan, không được thiếu hai điều này mới có thể luyện đan thành công."
Lửa trong lò luyện đan lúc đầu điều chỉnh bảy phần, dung hóa nguyên liệu nhưng không được cháy rụi, sau đó giảm xuống năm phần, bắt đầu dung hòa từ từ dược liệu, cuối cùng giảm xuống ba phần, định hình định tính trước khi dược liệu nguội lạnh.
Tô Dạ dùng mắt nhìn, dùng hồn hải cảm nhận từng bước Khương Ngọc Thanh luyện đan, không dám bỏ lỡ mỗi một chi tiết, lý luận là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác.
Trong một khắc, lò luyện đan thanh đồng loé ánh sáng vàng, Khương Ngọc Thanh liền dừng tay, lấy ra năm viên Tu Lạc Hoàn màu vàng đất mùi thuốc nồng nặc từ trong lò luyện đan.
"Nhớ chưa?"
"Nhớ rồi."
"Vậy ngươi làm một lần đi."
Tô Dạ chuẩn bị dược liệu bằng chiếc cân xong, sau đó cho vào lò luyện đan thanh đồng, khống chế linh uy đối với Tô Dạ có hồn hải có thể gọi là nhẹ nhàng vui vẻ, mỗi bước đều giống hệt với Khương Ngọc Thanh, dường như không khác chút nào.
Mười năm phút sau, khi Tô Dạ lấy ra năm viên Tu Lạc Hoàn giống nhau từ trong lò, miệng Khương Ngọc Thanh mở ra như muốn ăn thịt hắn vậy."