Chương 77: Tự học ở Thư Các (1)



Nhưng mà không cần là không phải bỏ qua luôn, phong thủy quá nặng cũng không phải là chuyện tốt, âm dương bát quái quan trọng ở sự cân bằng, chỗ gió nước đều là chỗ ở của trưởng lão chưởng môn và đệ tử, có thể nói gió nước là nơi thiên địa linh uy hội tụ rất nhiều khí tức của tu sĩ.

Còn chỗ sấm và lửa sẽ nhường cho Ngũ Trưởng Lão Khương Ngọc Thanh, dĩ nhiên Dược Tu luyện đan không thể thiếu lửa tinh thuần, như vậy sẽ cân bằng được sự tương sinh tương khắc của trận Âm Dương Bát Quái một cách hoàn mỹ.

Tô Dạ nhìn lầu các đối diện có các tầng nối nhau lên cao vυ"t, hai góc xó xỉnh ở giữa giống như là một ngọn núi xanh biếc quanh co không dứt.

Lúc này Tô Dạ mới phát hiện hóa ra Phong Thủy Các to lớn như vậy, nhiều lầu các như vậy, hơn nữa còn trộn lẫn trận Âm Dương Bát Quái vào trong đó, không biết bọn họ phí bao nhiêu công sức, mới có thể xây một Phong Thuỷ Các cao như ngọn núi dù nó ở dưới mặt đất.

Nói là đưa thức ăn tới, nhưng mà đến lúc trưa không thấy ai tới, có điều Tô Dạ cũng không nhàn rỗi. Tay hắn cầm hắc kiếm bắt đầu tập luyện căn bản kiếm quyết, sau đó hồn hải lại tiếp tục tu luyện đóng băng kiếm quyết mà Lục Thanh Thanh truyền thụ cho mình.

"Sư huynh, cứ làm lơ Bách Gia Tô như vậy hình như không tốt lắm nhỉ?"

"Có cái gì không được, đây đều là quy củ! Ngươi thấy hắn có cung kính với sư huynh đệ chúng ta không? Muốn ăn cơm thì tự mình đi làm đi!"

"Nhưng mà ta mới vừa thấy, hình như hắn đang tu luyện căn bản kiếm quyết..."

"Hừ, không biết học được hai chiêu với Tạp Tu nào mà thôi."

Dù sao xuất thân Tô Dạ cũng là Thể Tu, hơn nữa hắn vốn thích trực lai trực vãng, cho dù ở Linh giới hắn thường trầm mặc ít nói, nhưng những đệ tử này bị đố kỵ trong lòng tác quái, muốn hạ bệ Tô Dạ, để cho Tô Dạ biết rõ thân phận địa vị của mình, không dựa vào Bách Sát thì có thể thay đổi được bao nhiêu.

"Các vị các sư huynh, xin hỏi ca ca ta Bách Gia Tô ở chỗ này à?"

Mất tên đệ tử Dược Tu kinh hãi trong lòng, quay đầu lại liền thấy ngay Bách Sát, tiểu tử này mới vừa nhập môn không ngờ lại tới tìm ca ca hắn, không biết lời bọn họ mới nói có bị hắn ta nghe hay không, nhưng mà nghe thì thế nào? Dù sao cũng một đứa bé còn hôi mùi sữa mà thôi.

Có một tên đệ tử cười nói: "Đây không phải là tiểu sư đệ Bách Sát ư, ca ca ngươi đang ở bên kia, ta dẫn ngươi đi qua."

"Ca ca!"

"Bách Sát?"

Bách Sát quay đầu nhìn tên đệ tử này, ngoan ngoãn nói: "Cám ơn sư huynh."



Tên đệ tử này cợt nhả trả lời: "Chỉ là một cái chỉ tay, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, hai huynh đệ các ngươi cứ trò chuyện đi."

Bách Sát và Tô Dạ cứ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, người ngoài nhìn vào cảm thấy rất là kỳ quái, nhưng lại không đoán được hai người đang dùng hồn tri nói chuyện với nhau .

"Hình như tiểu tử ngươi không được chào đón lắm!"

"Dù sao ta không phải là người từng trải như tiền bối, nhưng cũng không đáng ngại."

"Tính cách của tên tiểu tử nhà ngươi thật khó chịu, lão phu chỉ có kinh nghiệm giang hồ nhiều hơn ngươi một chút, còn lại thì không dám so sánh với ngươi."

"Được rồi tiền bối, chỗ ta ngươi không cần lo lắng, ngược lại thì chỗ ngươi phải cẩn thận một chút."

"Những ông già kia căn bản không nhìn thấu ta, đều coi ta là bảo bối, ta có cái gì phải cẩn thận chứ?"

"Cẩn thận với tên đại sư huynh của ngươi kìa!"

Bách Sát suy nghĩ một chút, tên đại sư huynh kia của ngươi tên gì...

"Hoắc Đạt?"

Căn bản là Bách Sát không để lời nhắc nhở của Tô Dạ ở trong lòng, Tô Dạ cũng không giải thích cảm giác của mình với Bách Sát quá nhiều.

Một ngày trôi qua, mười ngày trôi qua, thậm chí một tháng đã trôi qua, lúc này Tô Dạ cũng đã hiểu Ngũ Trưởng Lão này căn bản không muốn quan tâm đến hắn.

Dù sao hắn cũng không ở lầu các hẻo lánh gần như không có người tới hoài như vậy, mặc dù Tô Dạ cảm thấy thanh tĩnh, nhưng học tập Dược tu không chỉ đơn giản như vậy.

Tô Dạ không thể làm gì khác hơn là cầm lệnh bài hỏi vị trí Thư Các, nếu trưởng lão không muốn dạy hắn, như vậy hắn chỉ có thể tự học bài đầu tiên.

Dược tu là thứ môn phái không thể thiếu trong lúc tu luyện, cho nên môn phái nào cũng có không ít sách vở liên quan tới Dược tu, lúc này Tô Dạ đứng ở tầng thứ ba trong Thư Các. Hắn có chút hăng hái lật xem một quyển sách — « Dược Tài Giám Tuyển » .



Bên trong đều là kiến thức căn bản của Dược tu, từ bên ngoài, dược tính của dược liệu, thậm chí nó còn giới thiệu nơi trồng và cách trồng trọt rất cặn kẽ, đây chính là kiến thức căn bản mà Tô Dạ muốn học nhất, cũng giống như cơ sở kiếm quyết của Kiếm tu.

Trong này viết hơn một ngàn loại thuốc rất rõ ràng, trông Tô Dạ có vẻ hăng say, nhưng hắn lật xem rất chậm, mà Tô Dạ vốn có trí nhớ siêu việt cộng thêm hồn hải, hồn hải có thể lưu trữ toàn bộ những thứ Tô Dạ thấy bằng mắt vào trong, cũng đồng thời giao cho Tô Dạ bản lĩnh đã gặp qua là không quên được.

Mà hắn vừa bắt đầu học liền học từ buổi trưa đến đêm khuya, mặc dù tới bây giờ Thư Các không phân chia ngày đêm, nhưng mà lúc này người vẫn còn ở Thư Các lật xem sách vở sợ rằng ngoại trừ Tô Dạ thì không có người thứ hai.

"Xin hỏi là sư đệ Bách Gia Tô sao?" Một giọng nói đầy từ tính kéo Tô Dạ đang đắm chìm trong « Dược Tài Giám Tuyển » về lại Thư Các.

"Vâng."

Tô Dạ có chút ngạc nhiên trả lời, hắn không nghĩ là thời gian này lại còn người ở Thư Các, hơn nữa còn là đại sư huynh Hoắc Đạt của Phong Thủy Các.

"Mọi người đều tập trung hết vào tiểu sư đệ Bách Sát, nhưng mà ta lại cảm thấy Bách sư đệ mới khác biệt với người ta."

Năm ngoái Hoắc Đạt thất bại với Thập Kiệt, nhưng hắn cũng nhận được rất nhiều lời khen, mấy tháng này hắn tu luyện vào ban ngày, buổi tối sẽ đến Thư Các xem một vài bí tịch, đoán chừng lần tới Thập Kiệt sẽ không thay đổi quá nhiều, cho nên hắn cần tu luyện một vài công pháp.

Gặp phải Tô Dạ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng Hoắc Đạt có thể được xưng là đại sư huynh cũng không chỉ dựa vào thực lực. Hắn ta là người biết nhìn xa trông rộng, cho nên bây giờ hắn đã chuẩn bị cho Thập Kiệt lần tới.

Hoắc Đạt biết Tô Dạ chính là Bách Gia Tô, vốn dĩ hắn cũng không thèm để ý một tên phế vật, nhưng dù sao hắn ta cũng là ca ca Bách Sát, nếu như Tô Dạ chào hỏi hắn, hắn cũng sẽ lễ phép đáp lại, nhưng khi hắn thấy Tô Dạ nhìn chằm chằm quyển « Dược Tài Giám Tuyển » không chớp mắt khiến hắn sinh ra một chút hiếu kỳ.

Ngoại hình Tô Dạ cũng coi như là thanh tú anh tuấn, nhưng mà giới tu hành không phải dựa vào tướng mạo ăn cơm, mà cần phải có cảnh giới tu vi nổi bật và đặc trưng riêng.

Có điều rất ít khi hắn thấy đệ tử bổn môn có sự tập trung ghê gớm như thế. Hắn ta lại có thể đọc sách hăng say đến mức tách biệt với thế giới, cho nên hắn quyết định tiến lên chào hỏi, mà hắn thấy sau khi Tô Dạ hồi thần cũng không có chút khẩn trương, nói tới nói lui chính là không nóng không lạnh.

"Sư huynh nói quá."

Tô Dạ khẽ khép « Dược Tài Giám Tuyển » lại, sau đó đặt lại nơi ban đầu trên kệ sách một cách chỉnh tề, mặc dù chỉ đọc không tới 1 phần 10, nhưng hắn biết nó đã lưu hết vào trong hồn hải, tuy đọc là nhớ, nhưng hắn vẫn cần hiểu và thực hành, bởi vì những thứ bằng chữ chung quy chỉ là lý luận suông.

Về phần Hoắc Đạt chủ động chào hỏi, có lẽ những tiểu sư muội kia sẽ thụ sủng nhược kinh [2], sau đó oanh oanh yến yến vây bên người Hoắc Đạt. Nhưng Tô Dạ sẽ không, Tô Dạ đã tập trung tinh thần khoảng bảy, tám canh giờ, nên bây giờ hắn cũng cần nghỉ ngơi một chút, huống chi hồn hải vẫn luôn diễn luyện “Băng phong”, Tô Dạ làm một lúc hai việc cũng cảm thấy mệt mỏi.

[2] Thụ sủng mà kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo