Chương 65: Cuộc chiến của các hạt giống



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Cuộc chiến sinh tử vô cùng căng thẳng, mười tám và năm mươi mốt làm tiên phong dẫn đầu xông ra ngoài, hai mươi bảy và bốn mươi ba ở hậu phương trợ giúp, Tô Dạ tay cầm Hắc Kiếm đứng bên cạnh như hổ rình mồi, tìm kiếm sơ hở, dáng đứng tưởng như lười biếng thả lỏng thật ra là đang chờ thời cơ ra tay.

Ánh sáng lạnh bắn tới trước, theo sau đó là tia sáng rực rỡ tản khắp bốn phía, khó lòng nhìn thẳng.

"Lôi Long Xuất Vân"

Cả người hai mươi ba bị tia sét quấn lấy nổ "bốp bốp", trong nháy mắt tia sáng đã chiếu rọi toàn bộ khe núi, ánh sáng của hỏa phù bên cạnh trông thật buồn cười, giống như đom đóm lại muốn đấu với mặt trăng.

Với tính cách của hai mươi ba, vậy mà lại xung phong đi đầu, dùng sức của một người cứng đối cứng nghênh chiến với mười tám và năm mươi mốt.

Trong lúc ánh sáng tia chớp, mười tám nắm chặt thiền trượng, không hề né tránh đón lấy trường thương sấm sét của hai mươi ba.

"Trọng Thổ"

Mười tám tăng thêm sức lực ở hai tay, thiền trượng càng trở nên nặng nề gấp mấy lần, hai mươi ba công kích quyết đoán và sắc bén, mười tám định lợi dụng phương pháp dùng một phần đánh mười phần để ứng đối.

Chỉ cần có thể đối chiến ngang tay với hai mươi ba, sau đó một kiếm của năm mươi mốt cũng theo sau mà đến, như vậy là có thể khiến hai mươi ba không thể ứng đối, cho dù không thể khiến hắn trọng thương, nhưng chỉ cần có thể lưu lại một vết tích cũng đã có thể tăng thêm ưu thế giành thắng lợi.

"Hỏa Trung Thủ Lật"

Trường đao thoát khỏi vùng sáng đỏ rực như lửa, lợi dụng sự bùng nổ của ngọn lửa để giúp tốc độ hạ đao nhanh hơn, loại nhịp độ công kích lộn xộn này thường có thể tạo được hiệu quả thần kỳ khi đánh bất ngờ.



Lúc này, hai mắt của mười tám bỗng tỏa sáng, quay lại la lớn: "Cẩn thận!"

Bởi vì cả người hai mươi ba bị tia sét bao phủ, rất khó để nhìn thấy bản thể, nhưng mà đối với "Động Sát" của mười tám, dường như không hề có vật gì che chắn, từng động tác nhỏ của hai mươi ba đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng, tay trái vẫn luôn giấu ở phía sau lưng của hai mươi ba lấy ra một cây nỏ?

Loại binh khí chỉ áp dụng cho việc tập kích bất ngờ này vốn không tác dụng gì, uy lực to lớn nhưng độ chính xác và cự ly có hạn, lắp tên lại quá mất thời gian, hơn nữa không thể bảo vệ bản thân khi cận chiến, sớm đã bị Cung tu vứt bỏ, chỉ có ở thế giới của người phàm loại binh khí này mới có thể dùng một kích lấy mạng kẻ mạnh hơn mình.

Nhưng mười tám đã bỏ qua một điểm, ngoại trừ Cung tu Nhân tộc giỏi công kích tầm xa còn có Tinh Linh tộc, hơn nữa Tinh Linh tộc cũng chưa từng vứt bỏ nỏ, cộng thêm thiên phú chủng tộc, Tinh Linh tộc khống chế loại đồ chơi nhỏ như nỏ này còn đơn giản hơn cung.

"Lôi Thiểm"

Một tia sét bay ra từ cây nỏ, tốc độ bắn về phía năm mươi mốt ngày càng nhanh, nhưng năm mươi mốt cũng đủ dũng cảm, chỉ hơi nghiêng người, trường đao trên tay đổi từ chặt thành chém, định dùng thương tổn đổi lấy thương tổn!

Nhưng năm mươi mốt vẫn phải chịu ảnh hưởng, mũi tên với tốc độ nhanh hơn sát qua da đầu năm mươi mốt, xuyên thủng lỗ tai của hắn, lại thêm cơ thể của năm mươi mốt đang hơi nghiêng, đã khiến hắn đánh mất thời cơ tốt nhất, lưỡi đao vốn muốn chém lên bả vai của hai mươi ba cuối cùng lại chém trúng ngón tay nắm trường thương của hắn.

Hai mươi ba nhanh chóng quyết định, vứt bỏ trường thương nhanh chóng lui về phía sau, lúc này Tô Dạ đang vận sức chờ phát động đã lướt qua mười tám và hai mươi ba, trường kiếm dùng một độ cong xảo quyệt, chém về phía chân phải dùng làm điểm tựa của hai mươi ba.

Kiếm pháp uống máu- "Đoạn Chi"

Lúc này mọi người mới nghe được âm thanh trong trẻo của trường kiếm cắt không khí, hai mươi ba nhíu mày, Tô Dạ nhìn chằm chằm tay trái của hai mươi ba, đề phòng cây nỏ có thể đánh lén bất cứ lúc nào.

Hai mươi bảy và bốn mươi ba đứng yên nhìn chằm chằm mấy người đối diện, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, lúc tất cả mọi người cho rằng Tô Dạ tập kích từ bên cạnh có thể thành công chém đứt một chân của hai mươi ba, lại có dị biến xuất hiện.



Chân của hai mươi ba co rút lại, giống như một người tàn tật bị gãy chân, nhưng vẫn không ngừng khập khiễng lùi về phía sau, một kiếm chém không trúng, Tô Dạ tiếp tục ra tay, những hỏa phù từ phía đối diện đã bắn tới trước mặt Tô Dạ, bắt đầu nổ mạnh, đã đánh mất cơ hội, Tô Dạ cũng chỉ có thể lùi về mà chưa thu hoạch được gì.

Đôi mắt của Mười tám không ngừng lóe sáng, hai bên lại giữ vững trạng thái giằng co một lần nữa.

Tô Dạ lùi về, nhìn mười tám hỏi: "Có phát hiện gì không?"

"Động Sát" của mười tám lúc ở trong quả cầu ánh sáng màu xanh đã được tiến hóa, lúc trước có thể quan sát phía ngoài, bây giờ có thể đi sâu vào trong quan sát tình huống.

"Thiên phú Tinh Linh tộc khiến hắn có thể sử dụng nỏ một cách linh hoạt, lực lượng thuộc tính Lôi hẳn là có được từ ba mươi ba, trường thương kia cũng là của ba mươi ba, còn Súc Cốt... Không, đây không chỉ là Súc Cốt đơn thuần, mà là có thể tùy tiện thay đổi hình dạng của cơ thể, giống hệt dị năng thiên phú của bốn mươi!"

Nhìn như chỉ đối chiến vẻn vẹn mấy chiêu, nhưng trong lúc đó hung hiểm không ngừng, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, Bạch Sát đứng phía trên khe núi quan sát trận chiến thật sự giật mình.

Lúc thật sự ra tay đối chiến mới phát hiện những thiếu niên cảnh giới Ngưng Dịch chỉ dùng chữ số để gọi tên nhau này không chỉ trẻ tuổi đến quá phận, thiên phú lại còn đáng sợ như thế.

Gϊếŧ người quyết đoán, lâm nguy không sợ, những tu sĩ trước đó hoàn toàn không thể so bì, hắn không tưởng tượng nổi môn phái nào có thể dạy dỗ được những thiên tài bậc này, có lẽ chỉ có Thần Sơn Chi Đỉnh năm đó mới có năng lực này.

Thậm chí Bạch Sát bỗng nhớ tới ngày đó, nếu mình thật sự ra tay, chỉ sợ không biết là thắng hay bại...

"Ta còn tưởng rằng còn có thể giấu diếm thêm một thời gian, nhìn dáng vẻ này của các ngươi, đây là muốn liều mạng ngươi chết ta sống sao? Từ một cội nguồn sinh ra, tương tàn quá sớm rồi, ai..."

Hai mươi ba lòng còn sợ hãi, nhìn mỏm đá cứng rắn bị chém ra vết sâu hơn nửa thước, tuy thực lực của mười tám và năm mươi mốt đều nằm trong dự đoán, nhưng ai nghĩ tới đột nhiên lòi ra một Tô Dạ, thiếu chút nữa đã khiến hắn trở tay không kịp bị cắt đứt một chân.

Lúc này Tô Dạ bước lên trước hỏi: "Ngươi thật sự định gϊếŧ sạch tất cả chúng ta?"