Bạch Sát nhìn đám người Tô Dạ, lòng sinh hào khí nói: "Các ngươi cũng đã hiểu biết một ít về Nghịch Đạo Loạn Thường và Phổ Độ Chúng Sinh, nhưng ai biết được trước kia Phổ Độ Chúng Sinh vì giữ lại tính mạng của chủ nhân, đã ngộ sát hơn ngàn vạn tu sĩ, người phàm càng đếm không xuể, chỉ sợ bây giờ thế giới Đại Thiên kia đã sớm chướng khí mù mịt, không một ngọn cỏ."
Tô Dạ tò mò hỏi: "Đây là vì sao?"
Bạch Sát khinh thường nói: "Là thuốc có ba phần độc, thủ đoạn của Phổ Độ Chúng Sinh lại là dùng độc, hơn nữa chí cương chí liệt(1), không nghĩ tới đúng không?"
Tô Dạ và đám người Mười tám không hẹn mà cùng gật đầu, quả thật không nghĩ hai vị Thần Minh lại có nguồn gốc như thế, như vậy xem ra nói là tử địch cũng không đủ.
Bỗng nhiên nhớ tới sự tích thưởng danh của Nghịch Đạo Loạn Thường, Tô Dạ phát hiện bản thân đã coi nhẹ một vấn đề rất quan trọng, đó chính là Kiếm Hồn, quả nhiên Thần Minh giả(2) đều là những vị đại năng siêu phàm, Kiếm Hồn lại còn có thể làm môi giới liên kết hai sinh mệnh thể khác biệt.
Tô Dạ cảm thấy dường như đã nắm được một chút mảnh nhỏ của tương lai, bản năng khiến hắn có dự cảm rằng điều này sẽ trợ giúp rất lớn cho hắn, nhưng trong đầu lại chợt trống rỗng, dự cảm mơ hồ này nhanh chóng trôi đi.
Tô Dạ lắc đầu, sắp xếp ý nghĩ rõ ràng một lần nữa, thông qua lời kể của Bạch Sát, mọi người đã biết đây là một nơi cư trú cho sinh mệnh thể do Nghịch Đạo Loạn Thường sáng tạo nên, nói như vậy, rất nhiều chuyện đã trở nên rõ ràng, vì sao Linh thừa nhận mọi hành động của hai mươi ba.
Nhưng muốn hạt giống nảy mầm tất nhiên cần có thời gian, đám người mười tám tự tin nếu có thêm thời gian ba năm, chắc chắn có thể bước vào cảnh giới Hóa Tinh, chưa đến hai mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Hóa Tinh, ở Đại Thiên Thế Giới cũng đã được xưng là thiên tài kinh diễm.
Nếu cho thêm thời gian mười năm, ở Linh giới thậm chí có thể toái tinh hóa mạch, bước vào cảnh giới Trọng Sinh, tốc độ phát triển này chỉ sợ Thế Giới Chi Chủ cũng phải nhìn thấy mà sợ, chẳng lẽ chút thời gian ấy Linh cũng không chờ nổi sao?
"Tiểu tử, ngươi có chút kỳ lạ... Đừng lên tiếng."
Tô Dạ vừa định há miệng mới phát hiện đây là Bạch Sát lợi dụng Hồn Tri trao đổi với hắn.
"Tiền bối..."
"Tình huống của ta thuộc loại Kiếm Hồn hợp nhất với Nhân Hồn, sau đó ký sinh trên cây nhân sâm này, nguyên nhân cụ thể ta sẽ không nói rõ, nhưng ngươi lại có thể nói chuyện với ta, kỳ lạ... Qủa thật rất kỳ lạ... Hơn nữa, với tính cách của lão Hắc, rất khó tưởng tượng được hắn sẽ đồng quy vu tận(3) với quái vật."
Sắc mặt Tô Dạ không đổi, trong lòng lại căng thẳng vạn phần, rốt cuộc vẫn bị hoài nghi, bị cây nhân sâm mang linh hồn của lão nhân thành tinh hoài nghi chẳng khác nào trực tiếp khẳng định, Tô Dạ không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể im lặng không nói.
"Không cần căng thẳng quá mức, chúng ta đều là ngoại tộc, bị thế giới Tam Thiên ghét bỏ, thậm chí là phỉ nhổ, được chủ nhân cải tạo và thu lưu, cực kỳ xem nhẹ chuyện sinh tử, chỉ là đây không phải nguyên nhân chủ yếu, trước khi rời đi, vì phòng ngừa ngộ nhỡ chủ nhân đã từng dặn dò chuyện sau này, hy vọng có thể có người kế thừa bí cảnh, kéo dài thí nghiệm của hắn."
Tô Dạ không rõ nguyên nhân, chuyện này có liên quan gì với hắn?
"Ngươi có thể nói chuyện với Kiếm Hồn, nhất là ở thời đại Kiếm tu suy tàn, đây không chỉ là thiên phú, càng là vận mệnh sắp xếp, chỉ là, tuy nhìn qua chủ nhân giống như điên loạn si cuồng, nhưng chủ nhân vẫn luôn giữ vững điểm mấu chốt của bản thân, tuyệt đối sẽ không ép buộc hay làm khó người khác, vậy ngươi cho rằng ngươi là người tốt hay là người xấu đây?"
Đây là vấn đề gì chứ?
Giới hạn giữa tốt và xấu tưởng như đối lập lẫn nhau, nhưng lại mơ hồ không rõ, ai có thể độc đoán phân biệt bản thân là thiện hay ác chứ?
"Ta không biết... Nhưng ta muốn làm một người tốt."
Trong lòng Bạch Sát đã có suy tính, nếu Tô Dạ quả quyết tự nhận mình là người tốt hoặc người xấu, Bạch Sát cũng sẽ không quá để ý, dù sao đối mặt với di sản và truyền thừa của một Thần Minh giả, dù là một Thần Minh giả khác cũng sẽ tim đập thình thịch, huống gì là tiểu tu sĩ lòng dạ nông cạn như Tô Dạ.
Qua khoảng thời gian trò chuyện ngắn ngủi, tuy không thể nói rằng đã hiểu rõ Tô Dạ, nhưng trên người Tô Dạ lại có một loại khí chất nào đó có chút tương đồng với chủ nhân, nhất là câu trả lời của Tô Dạ, khiến hắn cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, muốn làm một người tốt...
Là một người dịu dàng giống như chủ nhân sao?
"Một khi đã như vậy, duyên phận trời định, mỗi một bí cảnh của chủ nhân đều có một phần truyền thừa, mà yêu cầu cơ bản nhất của những truyền thừa ấy là phải trò chuyện được với hồn phách, tuy Kiếm Hồn là môi giới, nhưng ngàn năm qua đi, không biết sẽ có thay đổi gì, ví dụ như bản thân ta chính là như thế."
Thật ra Tô Dạ không cảm thấy quá hứng thú với những thứ này, nhưng vẫn khách khí dùng Hồn Tri trả lời: "Vậy ta thử một lần xem sao."
Bạch Sát càng thêm xác định Tô Dạ không phải loại người dối trá, trên mặt Tô Dạ không nhìn thấy nét vui mừng sung sướиɠ, dường như đối với hắn bảo tàng của Thần Minh giả là có cũng được mà không có cũng không sao hết, như vậy hắn cũng xem như có thể yên lòng một chút, nếu nhờ không đúng người, vậy không bằng chôn giấu trọn đời.
"Đám nhóc các ngươi ở trước mặt ta không cần căng thẳng như vậy, nếu ta muốn ra tay, các ngươi còn có thể sống tới bây giờ? Hơn nữa thiên địa dị bảo(4) trong bí cảnh này cũng không dễ lấy được như vậy, ngoại tộc giống lão phu cũng không ít, ha ha."
Mười tám có chút cảm thán nói: "Nghịch Đạo Loạn Thường quả nhiên là thiên tài tuyệt thế, không nghĩ tới bí cảnh này lại là thiên đường cho những sinh mệnh thể ngoại tộc, lúc trước chúng ta còn từng gặp Độc Giác Thú..."
"Độc Giác Thú? Đó không phải Độc Giác Thú thuần chủng, là do chủ nhân dùng Kiếm Hồn cấy ghép sừng của Độc Giác Thú sau khi chết đi lên thân thể Tuyết Sơn Lộc Mã, hơn nữa con Độc Giác Thú tạp giao(5) này không biết là là đời thứ mấy rồi... Nếu không thì sao bí cảnh nhỏ này có thể chứa được Linh Thú cấp Thần Thánh."
Lời giải thích của Bạch Sát khiến đám người Tô Dạ bừng tỉnh ngộ ra, quả nhiên chữa trị cho mọi người chính là năng lực lớn nhất của Độc Giác Thú kia, dù sao cũng không phải là thuần chủng, không có được năng lực khởi tử hồi sinh dù chỉ còn xương trắng như Độc Giác Thú chân chính.
"Bảo tàng lớn nhất trong bí cảnh này không phải là thiên địa dị bảo gì hết, cũng không phải những sinh mệnh thể ngoại tộc như chúng ta, mà là bảo tàng do chủ nhân lưu lại."
Tô Dạ im lặng không nói, đám người mười tám cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không khí thật lúng túng.
"Bảo tàng của Nghịch Đạo Loạn Thường! Các ngươi không có chút phản ứng nào sao! Các ngươi khinh thường chủ nhân của ta?"
(1)chí cương chí liệt: cực mạnh cực nóng
(2)Thần Minh giả: người đã tu luyện tới Thần Minh
(3)đồng quy vu tận: cùng chết
(4)thiên địa dị bảo: bảo vật kỳ lạ trong trời đất
(5)tạp giao: hai giống loài khác nhau giao phối tạo giống mới