Chương 55: Nhân sâm sống (2)



Bỗng nhiên lại phát sinh dị biến, người đá Hư Không đột nhiên phát nổ, đất đá bay ra giống như vô số ám khí, bay tán loạn vào người các tu sĩ cận chiến, phần lớn tu sĩ vội vàng trốn tránh hoặc cầm vũ khí đỡ lấy, nhưng biến cố đột nhiên xuất hiện cũng gây tổn thương không nhẹ cho các tu sĩ, rất nhiều tu sĩ đều bị đánh xuyên qua, có lỗ máu trên người.

Mười tám không bao giờ phát hiện ra vẻ mặt của mình có thể biến hóa đa dạng như vậy, đương nhiên nhóm người hai mươi bảy cũng như thế, có thể khiến bọn họ thực sự kinh ngạc không phải là cuộc tấn công bất ngờ này mà chính là sau khi đá vỡ, người đá Hư Không không còn tồn tại mà xuất hiện trước mặt mọi người là. . .

Một củ nhân sâm, một Nhân Sâm Sống, một Nhân Sâm Sống hình đứa trẻ mười tuổi nhỏ bé!

Mười tám lẩm bẩm một mình: "Rốt cuộc đây là bí cảnh gì, là quái vật gì vậy?"

Phần lớn tu sĩ dừng lại không tiến, đều ngây người kinh ngạc nhìn trước mắt, ngay cả tu sĩ bị thương cũng cảm thấy đại não bỗng nhiên mê muội, cái này. . .

Sao lại sinh ra một Nhân Sâm Sống?

Tất cả mọi người đều từng gặp Nhân Sâm Sống, nhưng Nhân Sâm Sống hình người to ngoài dự đoán này thật đúng là chưa từng nghe thấy. Một Nhân Sâm Sống to chừng bàn tay cũng có thể tăng tuổi thọ thêm 50 năm, chẳng phải ăn thứ này là được trường sinh bất lão sao, cho dù bây giờ mình không dùng đến, cắt hai sợi râu dâng lên cho chưởng môn cũng là một công lao lớn!

Đám lão già cảnh giới Hóa Tinh này đều hơn trăm tuổi rồi, nhất là lại có cơ hội phi thăng, giá trị của Nhân Sâm Sống đối với bọn họ không thể lường được, một thứ bảo bối giá trị liên thành gần như làm tất cả mọi người đánh mất lý trí.

Nhân Sâm Sống như không có tính uy hϊếp gì, có lẽ được sinh ra với trí tuệ tuyệt thế, biết dùng đá Hư Không che giấu cho bản thân, sau một lần cam chịu liều mạng, chỉ sợ cũng phải bó tay chịu trói rồi.

Đám tu sĩ còn có thể cầm binh khí lên giống như một đám ong ngửi hương hoa, gào thét không có quy tắc gì, thậm chí bọn họ còn cảm nhận được cảm xúc bất lực tuyệt vọng của Nhân Sâm Sống, nhưng người nào thèm để ý đâu.

Có một người rất để ý, đó chính là Tô Dạ, Tô Dạ cảm nhận được tình cảnh này chập chờn giả dối, Nhân Sâm Sống này đang diễn trò, thật đáng sợ. . .

Nhân Sâm Sống gần trong gang tấc, trong đầu mọi người đã tháo Nhân Sâm Sống ra thành tám miếng rồi, nhưng mà. . .

Nhân Sâm Sống thét lên một tiếng to, thân thể giống như một thân cây, nhưng sợi râu trên dưới cả người trở nên dài ra, cứng hơn, bắn ra bốn phía nhanh chóng và mạnh liệt, lúc này mọi người không may mắn bị đá vụn xuyên qua như lúc trước nữa.

Không chỉ có cơ thể bị xuyên qua, sợi râu của Nhân Sâm Sống còn không ngừng đâm tua tủa trong người, cho dù bị cắt đứt vẫn ngọ nguậy sinh trưởng. Hơn ba mươi tên tu sĩ vừa rồi còn hăng hái, tất cả đều giống như một con nhím nhuốm máu nằm thoi thóp.

Lần này không chỉ ngạc nhiên mà còn là một loại rung động, thậm chí tăng lên thành một sự uy hϊếp áp đảo toàn cuộc.

Lúc này ý nghĩ bị sự tham lam làm cho hôn mê đã thật sự tỉnh lại, mọi người không một mực tiến lên tấn công mạnh mẽ nữa, họ phải dừng lại để chữa trị cho sư huynh đệ bị thương hoặc bắt đầu cân nhắc biện pháp đối phó.



Hai mươi ba nhếch miệng cười khà khà: "Tinh anh của thế giới Tiểu Thiên? Cũng có mấy kẻ thông minh vẫn tránh mặt tới cùng nhưng hầu hết đều là kẻ ngu ngốc, những quái vật này có thể bị gϊếŧ chết dễ dàng vậy sao?"

Nhân sâm sống hiếm thấy này có thể xem như là một tộc người ư? Hai mươi ba không biết, dù sao hắn cũng từ bỏ thứ thiên tài địa bảo rồi.

"Đi thôi!"

Hai mươi ba đã từ bỏ Nhân Sâm Sống này, nhưng các tu sĩ vẫn không cam lòng, đặc biệt là đã mất nhiều người như vậy. Nghĩ tới đây bỗng nhiều kẻ nhìn những tu sĩ bị Nhân Sâm Sống đâm bị thương với ánh mắt xấu xa.

Nhân Sâm Sống này kỳ quái và mạnh như vậy, chỉ sợ là khó có thể bắt được hay thậm chí đánh chết, nhưng những sợi râu trong cơ thể mấy người này. . .

Nhân Sâm Sống lại rít gào một tiếng bén nhọn, đám tu sĩ có ý đồ xấu nhất thời kinh sợ, vội vàng nắm chặt binh khí trong tay rút lui về phía sau phòng ngừa ngộ nhỡ.

Nhưng mà. . .

Nhân Sâm Sống này chạy mất, hơn nữa lại giống như lâm vào đường cùng phải nhảy xuống vách núi.

Nhưng phía dưới vách núi lại đúng là nơi đám người mười tám đang ẩn náu.

Nhìn Nhân Sâm Sống trùng hợp nhảy vào giữa, biểu cảm của đám người mười tám đều vô cùng phấn khích.

Đặc biệt là Tô Dạ còn chào hỏi một tiếng.

"Xin chào. . ."

Tô Dạ cũng không phải hài hước.

Sợi râu của Nhân Sâm Sống không cần gió đã giương lên, phất phới lay động với tần suất không thể nhận ra, nhóm hạt giống cũng biết đây chắc chắn là dấu hiệu muốn phát động tấn công, trong không gian eo hẹp này, căn bản là không có cách nào để né tránh, kết cục duy nhất chính là bị bắn thủng thành con nhím.

Nhưng một câu chào đón của Tô Dạ lại làm cho cơ thể của Nhân Sâm Sống chấn động, những sợi râu cũng đều yên tĩnh hạ xuống.

Đám người mười tám ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã nghĩ ngợi trăm lần. Chỉ trong chốc lát mồ hôi đã thấm đẫm quần áo, trố to mắt nhìn Tô Dạ và Nhân Sâm Sống. . . Hai kẻ phiền phức, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.



Tô Dạ cũng nhỏ nhẹ ý bảo mọi người không nên manh động, sau đó bắt đầu thử dùng hồn kết nối với Nhân Sâm Sống.

"Tiền bối. . ."

Nhân Sâm Sống bỗng nhiên giật mình, điều này làm đám người mười tám hoảng sợ. Mười tám không tự chủ nắm chặt thiền trượng trong tay, hai mươi bảy và bốn mươi ba cũng không dám động đậy, cả người bày kín linh phù, năm mươi mốt lại đổ mồ hôi đầy đầu như gặp kẻ địch mạnh.

Dù sao trước đó Nhân Sâm Sống cũng đã bộc phát uy lực, xử lý mười mấy tu sĩ tinh anh trong nháy mắt, độ nguy hiểm của nó càng cao hơn Long Tích.

Tô Dạ vội vàng bảo mọi người không nên kích động, bởi hắn đã bắt đầu giao lưu thuận lợi với Nhân Sâm Sống.

"Ngươi là kiếm tu môn phái nào?"

Lông mày Tô Dạ nhíu lại, phát hiện trả lời vấn đề này không ổn lắm, chỉ sợ từ lâu cả thế giới Tam Thiên này đã không có nơi sống yên ổn cho kiếm tu, huống hồ sao Nhân Sâm Sống này lại biết mình là kiếm tu?

"Ta đang hỏi ngươi đó. . . Ồ, sao lão Hắc lại ở trong tay ngươi?"

Nhưng sợi râu của Nhân Sâm Sống lại bắt đầu lơ lửng, Tô Dạ biết nếu không trả lời tốt vấn đề này, chỉ sợ nhóm người của mình sẽ bị bắn thành cái sàng mất.

Linh cơ của Tô Dạ khẽ động, lần này không hoàn toàn giao tiếp với thần hồn, đồng thời mở miệng nói: "Vị Hắc tiền bối này trước đây trấn áp một quái vật trong suối, tình cờ ta có thể giao tiếp với vị Hắc tiền bối này, sau đó Hắc tiến bối để cho ta giúp hắn gϊếŧ chết quái vật kia, hắn nói không muốn ở lại suối nước nữa, chẳng qua. . ."

Nhân Sâm Sống dùng tri hồn dò hỏi: "Chẳng qua là gì?"

"Quái vật kia quá lợi hại, tuy thanh kiếm này rất sắc bén nhưng cơ bản là ta không đủ năng lực, thời điểm nguy cấp Hắc tiền bối đã thiêu đốt hồn phách, đồng quy vu tận với quái vật. . ."

Nghe Tô Dạ thuật lại xong, Nhân Sâm Sống không cử động một lúc lâu, không ai có thể thấy rõ nét mặt nó, càng không ai đoán được ý nghĩ của nó. Lúc này mười tám dùng Động Sát phát hiện Nhân Sâm Sống đang ở trong trạng thái suy nghĩ, ngón tay cầm thiền trượng cũng hơi buông lỏng một chút, sau đó nhìn về phía Tô Dạ, ánh mắt dò hỏi tin tức.

Tô Dạ gật đầu để mọi người yên tâm trước, tạm thời tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Với những lời nói ra, sao mọi người không rõ ý của Tô Dạ, đây không phải là nói cho Nhân Sâm Sống nghe, mà nói cho bọn họ nghe, năm người đã gϊếŧ chết quái vật vẫn còn sống sót tại trận, hiện giờ mọi người cần phải giữ cho lời nói nhất quán.

Chẳng qua việc Tô Dạ có thể trao đổi với Nhân Sâm Sống cũng thực sự ngoài khả năng lường trước của mọi người, nhưng tại thời điểm này, năng lực này thật sự là may mắn, đây chính là thời khắc sống còn.

"Thôi được, sợ là chủ nhân đã quên mất nơi này, chúng ta đã đợi ở đây không biết bao năm rồi, tình hình bên ngoài thế nào?"

Tô Dạ không ngờ Nhân Sâm Sống này lại có chủ nhân, bị lãng quên bao lâu đến nỗi mất luôn cả khái niệm thời gian?