Nhìn nhóm tu sĩ phía trước bỗng nhiên sụp đổ, đương nhiên mười tám đã nhìn thấu kẻ đầu têu, nhỏ giọng nhưng rất rõ ràng: "Lúc này chúng ta phải rời đi nhanh một chút."
Sau một câu này không ai hỏi nhiều, tất cả mọi người đều tin tưởng phán đoán của mười tám. Tô Dạ vừa bước hai bước cũng cảm thấy phía sau có tiếng động lạ, trường kiếm màu đen không hề nghĩ ngợi đâm thẳng xuống đất, vặn một cái. Một âm thanh bén nhọn gắt gỏng vang lên, cách bùn đất cũng có thể nghe được sự phẫn nộ trong đó.
"Qủa nhiên là Ngão Thú!"
Một nhát vặn này của Tô Dạ có lực khủng khϊếp, bụi đất nhỏ tới không thể nhìn thấy bên cạnh gồ lên, từ từ phục hồi trạng thái ban đầu, sau đó nhanh chóng thay đổi phương hướng, không tiếp tục ẩn mình mà lẻn thẳng về phía Thái Nguyên và Vương Bính Thần bên kia.
Nhóm hạt giống vẫn còn dồi dào tinh lực, vì thế mà chạy như bay không chút khó khăn, cảm giác dần dần thoát khỏi tiếng kêu rên và mùi máu tanh sau lưng. Sau nửa canh giờ mới dừng chân nhìn lại, dù phía sau đã thành một mảnh đen kịt nhưng loáng thoáng có thể cảm nhận được trước đó không lâu vẫn còn ánh lửa thiêu đốt, tuy tiếng kêu thảm thiết đã tiêu tan mà vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Ba mươi chín vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói: "Ngão thú này quả nhiên gian xảo giống như trong sách."
Tô Dạ nhìn chằm chằm vào bóng đêm phương xa, không rõ đang nghĩ điều gì, khí lực toàn thân bỗng nhiên không khống chế được trôi đi từng chút một, trong lòng có cảm giác hoang mang không nói ra được.
Mười tám vỗ vỗ bả vai Tô Dạ lo lắng hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?"
Tô Dạ chậm chạp mở miệng, có hơi khổ sở trả lời: "Bọn họ cơ bản không nên bị như vậy. . ."
Đối với loại cảm xúc từ bi này của Tô Dạ, hai mươi bảy lại có chút bất đồng: "Đây là bọn hắn tự chọn, ngươi không cần thương cảm thay cho bọn họ, cũng không nên lãng phí thời gian ban phát cảm thương đạo đức, hai mươi ba vẫn còn ở phía trước chờ chúng ta đó."
Tô Dạ cũng không nói thêm nữa, vận động tay chân một chút, thở một hơi thật dài ra hiệu mình đã điều hòa xong, có thể tiếp tục lên đường.
Tốc độ của hạt giống lúc này chậm lại, thực sự không phải bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực và linh uy mà vì quá coi thường nơi này, nơi nào cũng có nguy cơ ẩn núp trong đêm tối, chỉ lơ là cảnh giác một chút sẽ trúng chiêu. Nếu những tu sĩ loài người kia ở trạng thái sẵn sàng, những con Ngão thú này không có đe dọa nhiều với họ, đáng tiếc lại không có nếu như.
Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Tô Dạ đã hơi khác. Con số lạnh như băng cũng không thể nói rõ tất cả, nhưng bản thân Tô Dạ là số sáu mươi tám lại biểu hiện vượt quá dự liệu của tất cả mọi người. Bất kể là tình huống khó khăn trong quy định, lập kế hoạch, hay năng lực chém gϊếŧ quái vật, mười tám tự đánh giá mình không làm tốt hơn Tô Dạ.
Mười tám dựa vào dị năng "Thấu hiểu" mạnh mẽ liên tục đuổi theo hơn mười cường giả trong đám hạt giống, có điều tu vi bản thân bị giới hạn nên vẫn chưa đột phá Toái Tinh. Mà thực lực tổng quát của Tô Dạ lại có thế ngang hàng mười tám, rốt cuộc là "Linh cảm" bị đánh giá thấp, hay Tô Dạ giấu mình quá kỹ?
Hiện tại mười tám thật lòng vui mừng vì Tô Dạ là người bên mình, ban đầu không dùng thủ đoạn cương quyết lôi kéo Tô Dạ là lựa chọn chính xác. Mặc dù bằng hữu là một thứ quan hệ rất đáng nghi giữa các hạt giống nhưng Tô Dạ bây giờ tuyệt đối là người bên cạnh mình, cùng nhau chiến đấu, cùng kẻ địch chung, một khi loại ràng buộc này đã hình thành sẽ rất khó cởi bỏ.
Còn một canh giờ nữa sẽ tới bình minh, lúc này mọi người mới ngồi xuống nghỉ ngơi ăn một chút linh dược bổ sung linh uy. Sau khi bình minh tất cả mọi thứ của đêm nay đều tiêu tan trong hồi ức. Bởi hai mươi ba ở phía trước giống như một thanh kiếm lợi hại treo trên đầu, không cho phép bọn họ buông lơi dù chỉ giây lát.
Đầu ngón tay Tô Dạ khẽ búng, vuốt ve chuôi của trường kiếm màu đen. Tô Dạ nhớ ngày trước thu hoạch lúa gạo cũng xoa nắn vân vê như vậy, một loại cảm giác ma sát xù xì có khả năng xoa dịu trái tim. Đó là lý do mà Tô Dạ vẫn giữ lại động tác quen thuộc này, điều này nói rõ trong lòng Tô Dạ cũng không quá kiên định, hắn luôn có một loại dự cảm không chắc chắn, không thể nói rõ có tốt hay không, nếu như nói chính xác thì giống như. . . Một khi đưa ra lựa chọn mới có thể thấy được tương lai rõ ràng. Loại cảm giác này càng thêm sâu sắc theo thời gian, từ nơi sâu xa dù Tô Dạ đưa ra lựa chọn nào cũng sẽ nhận được một vài thứ và tất nhiên, cũng sẽ mất đi một số thứ. "Lên đường thôi." Những dãy núi hoàng hôn hôm qua còn khuất xa phía cuối trời, giờ phút này đã rõ ràng trước mắt, núi non chập chùng nối liền, cơ bản không thấy điểm dừng. Núi non đua nhau thuần một màu cọ xám, bên ngoài đá núi lởm chởm không thể thấy được cây cối. Những ngọn núi khá thấp cũng có thể thấy được đỉnh cao sừng sững, ngọn núi xa xa chỉ sợ đều ẩn sâu trong biển mây trời.
Hai mươi bảy và bốn mươi ba bắt đầu sử dụng linh phù ăn ý, đối với loại bí cảnh này mà nói, hiệu quả trinh sát lớn nhất chính là có thể bảo toàn tính mạng, đặc biệt trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi này đã khiến mỗi người đều đánh giá nguy hiểm ở nơi đây tăng lên rất nhiều.
Tô Dạ bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ bí cảnh đều là kẻ địch của mình, bất kể là dân bản địa nơi này hay tu sĩ loài người bên ngoài, đặc biệt là hai mươi ba.
Sau khi biết rõ chân tướng của đạo thí luyện hạt giống, Tô Dạ đã không còn tâm tư tìm bảo bối bí mật nữa, có lẽ trường kiếm màu đen bên hông cũng đã là một sự ngạc nhiên vui mừng, nhưng cũng lại mang tới đau thương ngoài ý muốn cho mười tám bọn họ. Đương nhiên Độc Giác thú cũng nằm trong số bảo bối bí mật, đáng tiếc đương thời còn sống sót đã là may mắn, còn có lòng tham lam cái gì?
Có trời mới biết trong núi đồi hiểm trở kia có các loại quái vật đe dọa hay không, ở nơi đây bất kể là đi lên hay chiến đấu chỉ sợ đều khó khăn hơn nhiều so với trong khu rừng đầu tiên.
"Ừm?"
Hai mươi bảy khẽ vuốt cằm nói: "Bên này hơi nhiều tu sĩ."
Vị trí truyền phát của bí cảnh đều là ngẫu nhiên, có khả năng mấy ngàn người cùng xuất hiện tại một khu vực hoặc mấy ngàn người được phân bổ ở khắp các ngóc ngách của bí cảnh, mặc dù tỷ lệ cực kỳ nhỏ nhưng không phải không có khả năng.
"Như vậy rất bình thường, nhưng cực kỳ không nên xung đột với những tu sĩ kia, chúng ta còn có chuyện cấp bách quan trọng cần làm."
Hành động trước đó của hai mươi ba cũng gây ra nhiều phiền toái lớn cho nhóm Tô Dạ, nhưng những thứ quấy nhiễu này cũng chỉ làm chậm trễ thời gian mà thôi.
Leo núi quả thật vất vả hơn so với đi đất bằng, nhưng linh uy bên trong bí cảnh này cũng tương đối dư dả nên mọi người cũng không thấy mệt nhọc. Nhờ có linh phù của hai mươi bảy và bốn mươi ba trinh sát, mọi người cố gắng tránh đối mặt với các tu sĩ.
Bốn mươi ba bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào một ngọn núi cao nguy nga hùng vĩ xa xa bên cạnh, nói: "Ở đó giống như có thứ gì?"
Lúc này hai mươi bảy cũng chú ý tới ngọn núi mà bốn mươi ba chỉ, sau đó linh phù trong tay thay đổi sắc thái lúc sáng lúc tối, lặp đi lặp lại hơn mười lần rồi mờ đi.
Hai mươi bảy hỏi: "Tu sĩ xung quanh đây bắt đầu di chuyển về phía ngọn núi kia, không chừng nơi đó có thiên tài địa bảo."