Tô Dạ không biết vì sao, một khi màn đêm buông xuống, bản thân hắn sẽ trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ, mà ẩn sâu dưới sự bình tĩnh đó là sức sống không thể khống chế. Lúc còn nhỏ hắn không cảm nhận được quá rõ ràng, mãi đến khi ở [Linh] mấy năm, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Hăng chí và bình tĩnh vốn là hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng lại xuất hiện cùng lúc trên người Tô Dạ. Mà Tô Dạ lại không cảm thấy quá mâu thuẫn, ngược lại còn có cảm giác khống chế trong lòng bàn tay, không gì không làm được.
Mỗi lần Tô Dạ vung thanh trường kiếm lên, là có một bộ phận nào đó trên cơ thể của tu sĩ bị chặt đứt, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng lại cực kỳ phiền toái, cho dù là không trúng thì Tô Dạ cũng có thể nhanh chóng lùi ra tìm một mục tiêu khác.
Bây giờ Thái Nguyên mạng theo đầu óc trống rỗng, ngơ ngác, mắt đỏ hồng, tốc độ thi triển hỏa phù trong tay càng lúc càng chậm lại, tuy nhìn không rõ nữa, nhưng mùi máu vẫn quanh quẩn bên mũi, tiếng kêu thảm thiết ù ù bên tai.
Mười mấy tu sĩ hoặc là nằm la liệt trên đất, hoặc là dìu nhau, trên người ai nấy đều có nhiều vết máu, Tô Dạ giống như một con dơi linh hoạt, không bắt được mà cũng không đuổi được, sát khí trong tay quá sắc bén, cho dù là trường đao hay là thiền côn mềm oặt giống như một tờ giấy, các tu sĩ không bị thương sợ hãi đứng tụm lại một chỗ, quá sợ bản thân thiếu một cánh tay hay một cái chân.
Ký ức của Thái Nguyên như xuyên đến khoảng thời gian hơn hai mươi năm trước, một con mãnh thú hung ác, lúc nửa đêm đã xông vào một thôn làng. Màu máu đỏ tươi làm mờ đôi mắt, tiếng kêu khóc ù quanh lỗ tai.
Thái Nguyên tuyệt vọng nhìn mãnh thú trước mặt không kiêng kỵ gϊếŧ chóc, đôi răng nanh sắc bén, móng vuốt sắc nhọn của nó không phải để cướp đi sinh mạng, mà giống như đang đùa giỡn. Mỗi một thôn làng đều bị phá tan tác, nhưng vẫn cố kéo hơi tàn, ôm ấp hy vọng, cảm nhận được sự hưng phấn khó diễn tả của mãnh thú, toàn thân Thái Nguyên bất giác run rẩy, ánh lửa thôn trang ngập trời, lại không cảm nhận được tia ấm áp nào. . .
Thái Nguyên còn sống, hắn ta không biết là mãnh thú đã bỏ quên hắn ta, nó chơi chán rồi nên bỏ đi.
Cả thôn trang chỉ còn lại một mình hắn ta sống sót, lúc một tu sĩ của môn phái nào đó gần đấy đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy thảm cảnh của thôn trang. Ông ta phát hiện vẫn còn có một đứa bé vẫn sống sót, bèn đưa Thái Nguyên về môn phái. Thái Nguyên giống như biến thành một người khác, từ một đứa trẻ ríu rít từ sáng đến tối liền trở nên trầm mặc lạ thường, người bên cạnh đều lầm tưởng rằng nó bị câm.
Nhưng Thái Nguyên lại có thiên phú trở thành phù tu, bởi vậy được môn phái dần dần bồi dưỡng. Thái Nguyên rất ưu tú, nhưng không được coi là xuất chúng, có điều bởi vì trầm mặc giống một người câm nên Thái Nguyên hầu như không có bạn bè, đương nhiên hắn ta cũng không cần bạn bè, thậm chí Thái Nguyên ngây ngô không biết ý nghĩa tại sao mình lại tồn tại.
Mãi cho đến một ngày hắn ta nghe thấy dân thường đến cửa môn phái kêu cứu, nói rằng gặp phải một con mãnh thú đến phá thôn làng, gây nên tổn thất nghiêm trọng về người và của. Sau khi biết chuyện, Thái Nguyên ngồi yên bất động, sau đó bỗng như điên lên giống như xông vào Trưởng Lão Đường, không quan tâm đến bất cứ lễ nghi phép tắc nào túm lấy bả vai của người dân thường đó, muốn nói gì đó nhưng không biết nói thế nào, thậm chí như đã quên đi cách nói chuyện.
Người dân thường kia cảm thấy bả vai như sắp bị bóp nát đến nơi, hơn nữa nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Thái Nguyên, hắn ta càng kinh hoảng, bị dọa liệt.
Cuối cùng có vị trưởng lão quát lớn: "Thái Nguyên, ngươi đang làm gì vậy!"
Thái Nguyên quay đầu nhìn trưởng lão, vẻ mặt hung ác dữ tợn khó tả, cả người toát lên khí thế kiên quyết muốn chết, trong nháy mắt vẻ mặt của tất cả trưởng lão có mặt đều vô cùng đa dạng.
Vị tu sĩ từng đưa Thái Nguyên tới đây bây giờ cũng là một trong những trưởng lão, những người khác không hiểu bình thường một tên câm không nói câu nào vì sao bây giờ lại có hành động nóng nảy như vậy, nhưng đương nhiên ông ta biết nguyên nhân.
"Thôn Hồng Thạch, chắc ngươi biết vị trí của thôn làng đó chứ?"
Thái Nguyên nhìn chằm chằm ân nhân cứu mạng không chớp mắt, miệng mấp máy nghe không rõ: "Cám. . . ơn. . ."
"Mãnh thú đó không phải là con vật bình thường, Thái Nguyên vừa mới đột phá cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ, vẫn chưa ổn định lại cảnh giới, căn bản không phải là đối thủ của mãnh thú, dẫn thêm vài đệ tử nữa và một vị trưởng lão mới có thể tru sát. . ."
Trong mắt Thái Nguyên bắt đầu chảy huyết lệ, sau đó hắn chậm rãi gầm: "Một . . mình. . . ta. . ."
"Nói lời ngốc nghếch gì thế, một mình ngươi chính là đi chết!"
Thái Nguyên không nói câu nào, quay người rời đi, những trưởng lão khác đều bị vị trưởng lão đó chặn lại, được ông ta kể lại chuyện xảy ra năm đó, những vị trưởng lão khác cũng đã hiểu vì sao Thái Nguyễn lại kỳ lạ như vậy.
"Khúc mắc trong lòng này đương nhiên vẫn nên để Thái Nguyên tự cởi, nhưng đối phó với mãnh thú. . ."
"Là số phận rồi, nếu chúng ta ngăn cản nó, e là nó sống cũng chỉ như là một cái xác không hồn"
Trời tối, các trưởng lão tập hợp các đệ tử cảnh giới Ngưng Dịch lại, các trưởng lão quyết định nếu trước nửa đêm không có được bất cứ tin tức nào thì sẽ đi gϊếŧ mãnh thú, dù sao thì đây cũng không phải báo thù cho một người, mà là để cứu được nhiều sinh mạng hơn.
Rạng sáng, các đệ tử đã sẵn sàng xuất phát, trưởng lão dẫn đầu vừa mới bước ra khỏi bậc cửa của Trưởng Lão Đường thì nghe thấy bên ngoài có tiêng kinh hô.
"Mãnh thú! Mãnh thú ở bậc thềm ngoài cửa!"
Sau khi các trưởng lão kinh ngạc thì cười lớn, con nghiệt súc này to gan thật, dám chạy lên núi, không biết hơn nghìn người bao gồm cả trưởng lão và đệ tử trong môn phái, trong chớp mắt có hàng nghìn hỏa phù có thể đốt nó cháy không còn gì!
Đợi các trưởng lão và đệ tử ra đến cửa thì phát hiên mãnh thú nằm im bất động ở bậc thềm
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Trưởng lão, mãnh thú này leo vào đến đây vẫn nằm im bất động, chúng tôi cũng không dám tự ý hành động thiếu suy nghĩ "
Một vị trưởng lão có đôi mắt sắc bén, theo ánh trắng lờ mờ nhìn thấy có điểm không đúng lắm: "Trên đất có phải là máu không?"
Lúc này mọi người mới ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, một vị trưởng lão lao vội đến bậc thềm muốn nhìn cho rõ.
"Trưởng lão, cẩn thận,nghe nói con mãnh thú này rất xảo quyệt"
Vị trưởng lão đó hừ một tiếng, chẳng lẽ tu sĩ cảnh giới Hóa Tinh lại yếu đuối thế, đợi đến khi ông ta kiểm tra dưới đất xong mới phát hiện trên mặt đất đều là máu, hơn nữa còn phát hiện đầu con mãnh thú này đã bị chặt đứt rồi.
Rất nhiều câu nghi vấn xoay vòng vòng quanh não, có điều trưởng lão vẫn gọi mấy vị đệ tử, chuẩn bị nhấc đầu của con mãnh thú, đầu nó còn to gấp mấy lần đầu của sư tử hổ báo, dù sao thì đây cũng coi như là nguyên liệu tốt, không thể lãng phí.
Trưởng lão đi đến gần nhìn, mới kinh sợ: "Đây là. . . Thái Nguyên! ?"
Mọi người nghe tiếng kinh hô của trưởng lão thì vội chạy bay ra ngoài, không thể tin được nhìn Thái Nguyên toàn thân thối rữa.
"Không ngờ Thái Nguyên lại lợi hại như vậy! Vết thương này chắc chắn là hỏa phù nổ lúc cận chiến, hắn chắc là biết con nghiệt súc này xảo quyệt, để không thả nó đi, nên dùng cách đồng quy vô tận!"
Không nói đến đệ tử, đến các trưởng lão khi nhìn thấy cơ thể của Thái Nguyên không có chỗ nào lành lặn cũng có thể tưởng tượng được cuộc chiến lúc đó thảm khốc thế nào. Trong lòng họ đều đánh giá cao Thái Nguyên, sự đánh giá chưa từng có từ trước đến nay.
"Còn cứu được! Mau dùng mọi cách có thể để cứu sống Thái Nguyên!"
Từ sau khi Thái Nguyên được cứu, hắn ta giống như biến thành một người khác, từ một người câm lạnh lùng trở thành một người bình thường có nói có cười, vì đã giải quyết được khúc mắc trong lòng, tu vi Thái Nguyên cũng đột nhiên tăng vượt bậc, bước một nửa bước vào cảnh giới Hóa Tinh, trở thành người nổi bật nhất trong thế hệ người trẻ.
Sự tích của Thái Nguyên cũng lưu truyền rộng rãi trong thế giới Tiểu Thiên, trở thành thần tượng của rất nhiều các đệ tử trẻ tuổi trong môn phái, dù là đệ tử các môn phái khác gặp Thái Nguyên cũng kính trọng ngưỡng mộ mà gọi một tiếng Thái sư huynh.
Suy nghĩ của Thái Nguyên bị tiếng kêu rên trước mắt kéo trở lại hiện thực, Thái Nguyên cảm thấy thể xác và tinh thần bản thân lại trở lại lúc đó, nhưng trong lòng vẫn liều mạng hét: Ta đã không còn là ta của ngày trước nữa, ta đã trở nên mạnh hơn, vận mệnh của ta chỉ có thể do ta nắm lấy! Ai cũng không thể. . . ai cũng không thể!
Trong lòng Tô Dạ dâng lên dự cảm vô cùng nguy hiểm, hơn nữa hắn phát hiện sự cảm nguy hiểm này lại bắt nguồn từ vị đại sư huynh kia, hắn biết người này có cảnh giới tu vi ngang với mười tám, đều là bước được nửa chân vào cảnh giới Hóa Tinh.
Hắn đã coi như là nhân tài tinh anh của thế giới Tiểu Thiên, nhưng sự chệnh lệch giữa các tu sĩ không có dị nặng và cách hạt giống, không thể dựa vào cảnh giới tu vi là có thể lấp đầy được.
Nhưng báo động về hiểm nguy không ngừngxuất hiện trong đầu hắn, Tô Dạ chỉ có thể tạm tránh mũi nhọn, hợp lại vơi mười tám, giải quyết đao tu Vương Bính Thần trước đã rồi giải quyết Thái Nguyên sau cũng không muộn.