Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
---------------------
Sáu người nghỉ ngơi một lát đã không chờ được mà vội vã quay lại con đường truy đuổi hai mươi ba. Không ai biết liệu hai mươi ba có may mắn dung hợp thêm được huyết mạch mạnh nào nữa không, cho nên bây giờ mọi người đều không dám kết luận rốt cuộc thực lực của hai mươi ba đã tăng lên bao nhiêu.
Trong thời gian một ngày, tu vi có thể thay đổi lớn đến mức nào?
Có thể đột phá từ cảnh giới Ngưng Dịch lên cảnh giới Hóa Tinh không?
Hai mươi ba không hẳn là người xuất sắc nhất trong nhóm hạt giống, có điều hắn ta lại có tiềm lực thiên bẩm vượt xa những người khác.
Nhưng lúc mọi người hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong vòng nửa ngày này, luôn cảm thấy có một sức mạnh khó nhận ra được, vô hình trung đang đẩy mạnh cối xay vận mệnh.
"Trong vùng bí mật, vị trí mặt trời sẽ không ngừng di chuyển giống như mặt trời thế giới bên ngoài, cho nên chắc chắn trong đây cũng sẽ có sự luân phiên ngày và đêm."
Lúc mọi người bước vào rừng nguyên thủy, sắc trời tuy tươi sáng xinh đẹp nhưng hai mươi bảy vẫn cảm nhận rõ sự thay đổi giữa sắc thái và nhiệt độ. Sau khi màn đêm buông xuống, thăm dò tìm kiếm trong vùng bí mật không phải là một lựa chọn tốt, nhưng thời gian bây giờ lại vô cùng cấp bách, lời nói của hai mươi bảy mang ý muốn hỏi ý kiến mọi người.
"Đêm tối quả thật không có lợi cho chúng ta, có điều dù sao ở đây cũng không phải là rừng, địa hình rộng lớn, tầm nhìn tốt, mọi người cẩn thận một chút thì hơn"
Câu trả lời của mười tám cũng là những gì trong lòng mọi người nghĩ, theo sự tăng lên của tu vi, tầm nhìn cũng sẽ do hồn tri thay cho nhãn lực. Ngoài mười tám bước được nửa bước vào cảnh giới Hóa Tinh, còn những người khác vẫn còn ở giai đoạn giữa của cảnh giới Ngưng Dịch, cũng chỉ dựa được vào nhãn lực mới có được tầm nhìn vừa đủ, dựa vào hồn tri lực thì không quá phạm vi trăm mét.
Có điều Tô Dạ là một ngoại lệ, chỉ mới giai đoạn đầu của cảnh giới Ngưng Dịch, nhưng linh hồn hắn rộng lớn mênh mông mạnh hơn bọn họ gấp mầy lần, vì thế phạm vi cảm ứng của hồn tri cũng vượt xa những hạt giống khác.
Thiền côn của mười tám vẫn còn dính vệt máu màu xanh, được hai mươi bảy dùng hỏa phù rửa sạch. Tô Dạ tạm thời dùng thân cành cây rắn chắc trong rừng để gọt thành một cái vỏ kiếm, sau đó nhét thanh kiếm đen vào, năm ngón tay trái linh hoạt, mân mê trên vỏ kiếm.
Bốn mươi ba từ sau lưng bước đến, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Dạ thì thầm nói nhỏ: "Sao thí luyện lần này lại biến thành như vậy nhỉ. . ."
Lúc này Tô Dạ cảm thấy hơi hối hận, nếu đưa đám Đông Phương Khải Dương theo bên mình thì tốt biết mấy, chắc chắn bọn họ sẽ trợ giúp rất lớn cho hắn, có điều dao lớn, thiêu hỏa côn, và cả thiết oa (nồi sắt), thu hút sự chú ý quá, chẳng lẽ đường đường thí luyện trong vùng bí mật lại còn đem theo cả dụng cụ nấu cơm dã ngoại.
"Ta cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là sống tiếp, cho nên trước đó, chúng ta không thể tha cho hai mươi ba, nếu không phải lúc đầu hai chúng ta phá vòng vây thành công thì e là bây giờ chúng ta cũng là hai oan hồn rồi. . ."
Bốn mươi ba gật đầu, thở dài nói: "Ta không ngờ hai mươi ba lại âm hiểm như vậy, nếu hắn ta chết trong tay chúng ta, chắc cũng chẳng thấy hắn ta đáng thương gì"
Lúc này đôi mắt mười tám đỏ ngầu, hắn nói: Yên tâm, vùng bí mật này chính là nơi chôn thân của hắn"
Đi ra khỏi rừng nguyên thủy, đập vào mắt bọn họ là một khoảng bình nguyên, nơi này là nơi cuối cùng hai mươi ba ở lại trước khi rời đi. Bình nguyên này không rộng lắm, bởi vì mọi người còn nhìn thấy dãy núi trùng điệp mờ mờ phía xa, tuy nói là nhìn xa vậy chứ rất gần, nhưng với tu vi cảnh giới Ngưng Dịch, sức chân vẫn không thể so được với thiên lý mã.
Có điều không tới hai canh giờ nữa là đêm xuống, dù nhanh hay chậm thì trời cũng sẽ tối, tuy vậy mọi người đã được thú một sừng trị thương cho, tinh thần vô cùng sung mãn, dường như không cần nghỉ ngơi, chỉ cần bố trí hợp lý thể lực và linh uy, phỏng chừng trước khi trời sáng, có thể đến được dãy núi mờ ảo như ảo ảnh kia.
Trong lúc vội vã hai mươi bảy và bốn mươi ba lên đường cũng không quên vẽ ký hiệu, lúc đêm buông xuống, linh phù lập lòe sáng như đom đóm xung quanh bọn họ, hai mươi bảy đã tính toán rất chu toàn, nếu ánh sáng quá lóa mắt, nói không chừng sẽ dẫn tới những phiền phức không đáng có.
Hai mươi bảy bỗng nhìn mười tám một cái, khẽ nhướn mày: "Phía trước cách chỗ này khoảng 5 dặm có tu sĩ"
Tu sĩ trong lời hai mươi bảy nói tất nhiên là tu sĩ loài người, nếu trong rừng nguyên thủy, phạm vi thăm dò của hai mươi bảy ít nhất cũng đạt đến độ xa vạn mét, nhưng giờ trong đêm tối bị giới hạn lại chỉ khoảng nghìn dặm.
Mười tám lập tức ra hiệu cho mọi người vòng tránh những tu sĩ đó ra, tiếp tục lên đường.
"Sao?"
Bốn mươi ba mới đi được một đoạn, cắn cắn môi dưới, sau đó hơi nghi nghi nói: "Bọn họ cũng di chuyển rồi. . . hình như là đang đi về phía chúng ta?"
Hai mươi bảy và bốn mươi ba cũng không phải là không cảm nhận được linh phù từ ngoài hai nghìn dặm, mà đoạn đường này linh phù thăm dò cũng trên trăm tấm, lấy nửa vòng tròn làm phạm vi thăm dò thì mỗi tấm linh phù cách nhau không quá trăm mét, giống như truyền đạt thông tin giữa các trạm dịch, một tấm linh phù truyền thông tin cho một tấm linh phù, cuối cùng được hai mươi bảy và bốn mươi ba tiếp nhận.
Mười tám hít sâu một hơi, hạt giống và tu sĩ loài người cũng không hẳn là kẻ địch của nhau, chỉ có thể coi là người cạnh tranh, có điều lúc này trong lòng mười tám vẫn luôn kìm nén lửa giận, vốn dĩ mười tám không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn tranh thủ tập trung mục đích tìm được hai mươi ba làm đầu, nhưng những tu sĩ loài người này lại dám đi về phía bọn họ trong đêm tối, tên ngốc cũng biết bọn họ đến không phải là để nói chuyện tình cảm.
Lúc này Tô Dạ vẫn bình tình nói "Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. . ."
Vẻ mặt hai mươi bảy nghiêm trọng: "Vẫn còn cách chưa đến hai dặm, hơn nữa đối phương người đông, ít nhất cũng phải trên ba mươi người. . ."
Khoảng cách này đối với tu sĩ cảnh giới Ngưng Dịch mà nói, cho dù là vội vã đi mười dặm trong đêm cũng chỉ mất một thời gian ngắn. Mà trọng điểm là đối phương không do dự phút nào mà đuổi đến đây, như thể bọn họ bị rơi vào một cái bẫy nào đó, còn tu sĩ loài người ôm cây đợi thỏ đang chuẩn bị đến thu lượm chiến lợi phẩm.
Tô Dạ biết lúc này có muốn đi cũng không kịp nữa. Vốn dĩ trong vùng bí mật này, một đội không nên có nhiều người. Chắc là vì vùng bí mật này nguy hiểm hơn tưởng tượng, nên trong đêm tối, các tu sĩ bất đắc dĩ phải tụ lại với nhau để đảm bảo an toán, biết đâu sau khi trời sáng lại mỗi người một ngả.
Có điều bây giờ điều cần suy nghĩ là làm thế nào đối mặt với đám tu sĩ trước mắt này, các tu sĩ đó là cùng một môn phái sao?
Hay là cùng đến từ thế gới Tiểu Thiên?
Hoặc cũng có thể là tu sĩ đến từ nhiều thế giới tạm thời đoàn kết lại với nhau.
Mười tám cắm mạnh thiền côn xuống đất, sau đó hai tay khoanh trước ngực, lưng ưỡn thẳng, đợi các tu sĩ tới, vẻ mặt trong đêm tối lạnh lùng bình tĩnh.
"Bọn họ ở bên kia!"
Ba mươi bốn tu sĩ tuy không đông, nhưng trong đêm tối bị từng này tu sĩ cảnh giới Ngưng Dịch bao vây lấy, vẫn cảm thấy có chút áp lực. ,
"Thái sư huynh! Chính là bọn chúng! Y phục của bọn chúng giống hệt nhau! Huynh phải báo thù cho các sư huynh đệ!"
Một tu sĩ mặt đầy máu chỉ vào đám người Tô Dạ hét lên, vết thương trên mặt chồng chéo không nhìn rõ hình dáng, trên người hắn ta mặc bộ y phục màu trắng lấm lem, xộc xệch.