Cánh tay phải của mười tám treo lủng lẳng một cách quỷ dị, hắn lắc đầu nói: "Bị gãy xương thôi, cho dù bị phế một cánh tay cũng đáng"
Tô Dạ gật đầu, có điều vẫn ảo não nói: "Sao con quái vật này vẫn chưa chết?"
Toàn thân con quái vật không có chỗ nào không có vết thương, máu xanh tuôn khắp thân nó, các vết thương đều to cỡ nắm tay, thậm chí lỗ hổng trước ngực có thể nhìn thấy rõ bộ phận tim đang không ngừng co rút bên trong.
Hai cánh của nó bị đánh te tua thành cái lưới đánh cá, vẫn vỗ phần phật, chỗ nhìn đáng sợ nhất là chỗ thiền côn xuyên từ mắt qua đầu nó, quái vật như muốn rút ra nhưng chỉ cần đυ.ng vào thiền côn đã đau đến phát điên.
Cuối cùng con quái vật cũng rút được thiền côn ra, trên thiền côn dính thứ gì đó nhầy nhụa, thiền côn dày nặng trong tay con quái vật lại chẳng khác gì một cành cây nhỏ, nhưng đó lại chính là thứ ở nằm trong nó, làm nó đau khổ muốn chết.
Sau khi quái vật ngửa lên trời gào rống, nó quay người lại, dùng đôi mắt còn lại nhìn chằm chằm bên này, Tô Dạ và mấy người mười tám lập tức dựng đứng lông tơ, cơ thể vừa hơi thả lỏng giờ đã căng cứng.
Hai bên đều mưu tính dùng ánh mắt gϊếŧ chết đối phương, giống như thăng hoa lên một cảnh giới mới, vẻ mặt không chịu nhường bước, sau đó trở nên càng hung hăng, tàn nhẫn hơn.
Cuối cùng cuộc chém gϊếŧ cũng kết thúc, tuy quái vật không ngã xuống nhưng đôi mắt trống không tăm tối của nó đã nói lên tất cả. Có điều Tô Dạ và mười tám vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ con quái vật đột nhiên thay đổi, lại cho bọn họ "sự bất ngờ" .
Lúc này, điều bất ngờ thực sự là con thú một sừng đột nhiên đứng dậy, lê cơ thể đầy vết thương chưa hồi phục của nó, bước tập tễnh đi đến bên cạnh quái vật, sau đó nó khẽ ngửi ngửi, bỗng toàn thân nó phát ra ánh sáng khiến mọi người nhắm tịt mắt lại, lúc nó đang hồi phục thì thấy con quái vật cuối cùng dần tan biến trong ngọn lửa màu trắng.
Nhóm hạt giống bên này đã đến cực hạn cả về tinh thần lẫn thể xác, chẳng màng hình tượng nữa ngồi bệt mông xuống đất, hãi hùng khϊếp vía ngồi thở phì phò.
Mười tám hung hăng nói: "Vốn ta còn định đem con quái vật đó đi nướng, đúng là đáng tiếc"
"Ngươi nhìn xem còn phần nào sót lại không, nghe nói mùi vị thịt rồng nướng cũng ngon lắm" Hai mươi bảy cũng hiếm khi trêu đùa mười tám như vậy.
Bốn mươi ba vẫn còn hơi hoảng sợ, nói: "Cái con rắn mối to xác này là đời sau của rồng thật à?"
"Chẳng quan trọng, tóm lại giờ chúng ta an toàn rồi"
Lời của Tô Dạ làm không khí đang thả lỏng bỗng nhiễm một tầng bi thương, hơn nữa nhìn thấy phía xa, tộc Tinh Linh đang tiến gần đến, có lẽ trong đó còn có lẫn cả loài Á nhân. Có điều chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là thú một sừng đối xử với bọn họ như thế nào.
Lúc này thú một sừng đã đến trước mặt đám người đang ngồi bệt đó, tiếp theo là khoảng thời gian hai bên không hẹn mà cùng trầm mặc. Thú một sừng là sinh vật thiêng liêng, không sai, hơn nữa máu của thú một sừng có thể khải tử hoàn sinh cũng không sai, nhưng điều đó không có nghĩa là thú một sừng giống một vật nuôi ngoan ngoãn, vẻ ngoài đẹp đẽ không chứng tỏ thân thiện dễ gần.
Ít ra thì lúc này mọi người không cảm nhận được thiện ý của nó, có điều may mắn là cũng không cảm nhận được sự ác ý nào.
Tô Dạ nhìn vào mắt của thú một sừng, đôi mắt là cửa sổ tâm linh của loài người. Câu này cũng phù hớp với sinh vật thần thánh trong truyền thuyết. Tô Dạ có thể nhìn ra được suy nghĩ của thú một sừng, mà nội dung suy nghĩ đó chắc là đối xử ra sao hoặc xử lý thế nào với mấy người họ.
Nhóm hạt giống lúc này chỉ đành yên lặng chờ phán quyết, bây giờ đừng nói là thú một sừng, cho dù chỉ cần vài Tinh Linh cũng có thể khiến họ vùi thân nơi đây, cho nên mọi người đều nghĩ thông suốt, dần dần thả lỏng.
"Loài người"
Suy nghĩ của mọi người bị chấn động, thú một sừng chưa từng mở miệng nói chuyện, mà trực tiếp truyền đạt giọng nói vào trong não họ. Tuy không phải là ngôn ngữ loài người, nhưng tất cả mọi người đều nghe hiểu.
"Rắn mối kia là vì sự xuất hiện của các ngươi mà phá phong ấn chui ra, cho nên các ngươi phải trả giá cho hành vi của mình"
Có người muốn lên tiếng thanh minh, mười tám lập tức giơ tay ra ý để cho thú một sừng nói hết, nếu trầm mặc cả nửa ngày là để có được kết luận này thì cần gì đợi đến bây giờ nói mấy lời thừa thãi.
"Trước khi rắn mối chưa kịp gây ra tổn hại lớn, các ngươi đã hủy diệt được nó, hành động của các ngươi cũng sẽ được khen tặng"
Tô Dạ vốn dĩ đang cau chặt mày, giờ giãn ra, tình hình bây giờ coi như là kết cục không tốt không xấu, công lao và tội lỗi bù đắp cho nhau, nhưng dù sao thì bên họ cũng thương vong nặng nề, theo kế hoạch trước đó mà nói, cuối cùng vẫn là tính sai.
Trên người thú một sừng phát ra ánh sáng thánh thiện, không giống với ngọn lửa màu trắng, cũng không nóng rực, chỉ là ấm áp ôn hòa giống như gió xuân, soi chiếu lên cơ thể mọi người . Mọi người ngạc nhiên phát hiện tất cả vết thương được hồi phục lại nhanh chóng với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, cả huyết khí và thể lực đều khôi phục như lúc ban đầu
Chỉ đáng tiếc. . .
Khải tử hoàn sinh chỉ có tác dụng cứu người đang kề cận cái chết, như bốn mươi ba đến cơ thể cũng bị nát vụn, chung quy cũng không cứu lại được mạng hắn, kỳ tích chỉ là suy nghĩ xa xỉ khiến người ta tuyệt vọng mà thôi.
Thú một sừng lặng lẽ quay người đi, không có bất cứ sự dây dưa nào, bóng dáng thánh thiện nhìn có phần thê lương, các tinh Linh nhiều không đếm xuể giống như thủy triều rút trở về lại trong rừng sâu, nhất thời, cảm giác trống trải khiến mọi người hoang mang.
"Xin lỗi. . . kế sách của ta. . ."
"Người chết cũng đã chết, an táng cho bốn mươi lăm trước đã"
Tô Dạ biết lúc này tâm trạng mười tám không lạnh lùng giống như thể hiện bên ngoài, mà đó là ngụy trang che đi cảm giác đau xé tim gan.
Trong ấn tượng của Tô Dạ, tuy bốn mươi lăm có thô lỗ nhưng cũng là một người tinh tế, làm việc dứt khoát gọn gàng, nhưng cũng linh hoạt.
Có điều e là sau hôm nay, sinh tử khó đoán, có khả năng là người khác, cũng có thể là chính mình, cho nên Tô Dạ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu suy nghĩ sau này nên làm như nào cho tốt.
"Mười tám! Linh hạch của con quái vật vẫn còn!"
Hai mươi bảy thu dọn chiến trường theo thói quen, phát hiện tuy quái vật đã bị thiêu rụi, nhưng linh hạch lại hoàn toàn không bị thương tổn. Đây cũng coi như sự an ủi nhỏ, cho dù nó có trân quý đến đâu, trong lòng họ nó cũng không thể so được với tính mạng của các huynh đệ khác.
Linh hạch màu xanh lục trầm, nằm im trong một cái hố nông, mười tám quan sát kỹ một lượt, xác nhận trên linh hạch không có độc, mới cẩn thận cất đi. Tuy thứ này giá trị không nhỏ, có điều bây giờ không có ai còn tâm trạng nghĩ đến chuyện đó.
"Được rồi, bây giờ mọi người có suy nghĩ gì?" Mười tám nhìn quanh mọi người, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm trọng nhưng không có ai lên tiếng.
Cuối cùng mười tám cũng dừng tầm mắt trên người Tô Dạ, thấp giọng nói: "Ta muốn nghe xem sáu mươi tám, ngươi cho rằng tiếp theo chúng ta nên hành động như nào?"
Tô Dạ đang có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, nhưng cuối cùng cũng buột miệng nói: "Chúng ta có thể tạm lánh đi trước khi vùng bí mật mở ra lần nữa. . ."
Mười tám đi từng bước đến, nắm chặt cổ áo đầy máu của Tô Dạ, hung hăng nói: "Bây giờ ngươi nói với ta là trốn đi ư? Vì sao trước đây không nói? Là vì ngươi sợ hay là ngươi nghĩ chúng ta sợ?"
Tô Dạ hiểu ý mười tám, nhưng chuyện thế sự biến đổi vô thường, cho dù có thể mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng bản thân nghĩ . Lúc này mười tám hùng hổ dọa người cũng là vì bày tỏ thái độ bản thân, nếu đã như vậy Tô Dạ chỉ có thể nói rõ suy nghĩ thật nhất trong lòng hắn
"Tiếp tục truy đuổi hai mươi ba, so với trốn đi thì nên kiên trì chủ động xuất kích"
Đây mới là đáp án mà mười tám muốn nghe, đây mới là mục tiêu tiếp theo của hiện tại.
"Vậy thì chúng ta nên bàn bạc cho kỹ. . ."
Vây giờ hai mươi ba không vui, các hạt giống bên cạnh hắn đã bị rắn mối gϊếŧ hại vô số, vùng bí mật lại không đơn giản như hắn nghĩ, thu hoạch và rủi ro tỷ lệ thuận với nhau mà "sự dung hợp" của hắn bắt buộc phải có đủ thời gian và an toàn mới có được đột phá.
Nếu không diệt khẩu tất cả người khác trước khi vùng bí mật mở ra lần nữa, nhất định hắn sẽ chết, đây là quy tắc ai cũng biết trước khi tiến vào vùng bí mật, nễu bản thân đã cam chịu chọn lựa thí luyện lần này, vậy thì không sống thì chết, đã không còn đường lui nữa .
"Tất cả bọn họ đều phải chết!"