Mười tám hít mạnh một hơi đè lại cảm xúc phẫn nỗ trong lòng, hắn nói: "Để ta giữ chân nó, các ngươi tìm cơ hội, giờ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi!"
"Một mình ngươi làm sao giữ chân được nó?"
Tô Dạ biết mười tám rất mạnh, nhưng vẫn không chưa đủ sức một mình kiềm chế được quái vật. Cho dù bây giờ quái vật bị thương, nhưng suy cho cùng chỉ sợ rằng, sự xuất hiện của đôi cánh này đã tăng sức phòng ngự của quái vật lên rất nhiều!
"Gϊếŧ!"
Mười tám nhắm chặt đôi mắt, không để ý đến Tô Dạ, nhưng Tô Dạ đã nhận ra sự thay đổi của mười tám, trên trán của mười tám bỗng xuất hiện một con mắt màu xanh thăm thẳm.
"Đây là con mắt nhìn thấu của mười tám, có thể nhìn thấy tất cả chỗ trống của thế gian, tuy rằng chưa đạt thành, nhưng đủ để kìm chân quái vật."
Hai mươi bảy tranh thủ giải thích cho Tô Dạ và bốn mươi ba, dù gì Tô Dạ và bốn mươi ba vẫn chưa thân quen với mười tám, cũng là để Tô Dạ và bốn mươi ba phối hợp tốt với mười tám.
Mọi người dốc toàn tự công kích quái vật, mười tám hãm chân nó trực diện, hai mươi bảy và bốn mươi ba dùng hỏa phù không ngừng công kích vào mắt nó, làm giới hạn tầm nhìn của quái vật. Trong khi đó Tô Dạ, năm mươi mốt, ba mươi chín bắt đầu đánh vào những nơi bị thương của quái vật, chỉ có đánh vào những vết thương bị thú một sừng đâm trước đó, mới có thể thật sự đả thương quái vật.
Lúc bắt đầu, đôi cánh của quái vật trở thành mối cản trở lớn với Tô Dạ và mọi người. "Đoạn chi" được thi triển với tu vi của Tô Dạ chỉ có thể để lại một vết máu trên cánh của quái vật. Tô Dạ cũng rất lo lắng, hắn biết mười tám đối mặt trực tiếp cầm chân quái áp lực vô cùng lớn, nhưng năm mươi mốt và ba mươi chín cũng không thể đánh bại được đôi cánh như bức tường sắt này.
"Cẩn thận!"
Mười tám hét lớn, quái vật mạnh mẽ chống chọi được thiền côn của mười tám, đột nhiên nó quay người bắt về phía năm mươi mốt. Tô Dạ thấy tình hình không ổn, lập tức chém trường kiếm đang lóe sáng trong tay về phía móng vuốt của con quái vật, nhưng vẫn chậm một chút, năm mươi mốt bị móng vuốt quái vật đâm thủng bụng, ngã dưới đất khổ sở lùi ra sau, dường như mất hết sức chiến đấu.
"Mẹ nó, thứ tạp chủng xảo quyệt này!"
Mười tám vốn dĩ đã hoàn toàn kìm chân được con quái vật, nhưng con quái vật cũng biết cứ tiếp tục thế này rất nguy hiểm, thế nên nó cố gắng chống chọi để giữ mạng, kết quả giống như nó mong muốn. Bây giờ chỉ còn lại mười tám, hai mươi bảy, ba mươi chín, bốn mươi ba và Tô Dạ thôi.
Thiết kiếm trong tay Tô Dạ không chịu được nữa, bắt đầu vỡ vụn. Tô Dạ rút thanh trường kiếm màu đen ở sau lưng ra, phi thân lên một lần nữa, dùng "đoạn chi" bắt đầu chém về phía con quái vật, quái vật giơ móng ra đỡ theo bản năng, lại không ngờ bị chặt đứt nửa bàn tay!
Tô Dạ cũng ngây người, không ngờ trường kiếm màu đen này lại sắc như vậy, thầm tức giận trong lòng. Bởi vì kiếm hồn ở trong nó, nên hắn vốn không muốn dùng đến, nếu không vừa nãy ba mươi chín sẽ không bị thương.
Chỉ có thể dùng hành động thực tế để bù đắp hối hận, Tô Dạ bắt đầu dốc sức thi triển "đoạn chi", không ngừng để lại vết thương mắt nhìn thấy đươc trên thân con quái vật. Mười tám thấy Tô Dạ tay cầm trường kiếm màu đen phát huy sức mạnh thần kỳ, càng ra sức kìm chân con quái vật. Hỏa phù trên tay hai mươi bảy và bốn mươi ba cũng không ngừng bắn về phía con quái vật, linh phù dự trữ năm năm như đã dùng hết một nửa, nếu bỏ mạng ở đây thì đống phù đó chẳng còn tác dụng gì, nên cũng chẳng tiếc.
Tô Dạ biết lúc này có thể dùng chiêu thức thứ hai của "Bảy chiêu hút máu" rồi, đây cũng là cực hạn của hắn, nếu như vậy vẫn không thể gϊếŧ chết quái vật, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bỏ mạng hết ở đây.
Chiêu thứ hai: "Hút máu"
"Những ai bị thương thì tránh xa một chút!"
Ba mươi chín nghe tiếng hô của Tô Dạ, không chậm trễ nghi ngờ mà ôm lấy năm mươi mốt ở đằng xa, nhanh chóng lùi về sau, sau đó lo lắng nhìn về bốn người còn lại.
Tô Dạ tay cầm trường kiếm đen vung lên "vù vù", cơ thể của con quái vật bắt đầu không ngừng run lên, hào quang màu đỏ trên thân kiếm đen đã bị thay thế bởi một màu xanh, bởi chiêu nay có thể hút máu từ trong miệng vết thương trên người con quái vật ra. Con quái vật bỗng chốc cảm nhận được nguy hiểm trăm bề, chuyển hết lực chú ý sang Tô Dạ.
Nhưng điều nó không thể ngờ đến là, bởi trên người nó quá nhiều vết thương, hơn nữa đều quá lớn, hiệu quả mà "dẫn huyết" tạo ra chính là máu phun ào ào!
Hơn nữa trường kiếm đen trên tay Tô Dạ vô cùng sắc bén, bây giờ quái vật lại không dám trực tiếp lấy đá chọi với đá nữa. Tô Dạ nhìn ra điểm này, nên liều mạng áp sát.
Một kiếm của Tô Dạ đâm vào ngực của con quái vật, sao quái vật có thể bỏ qua cơ hội này, dùng một tay tạm coi như hoàn chỉnh còn sót lại, kẹp chặt lấy Tô Dạ. Quái vật chảy máu quá nhiều tuy rằng không dùng nhiều sức lực, nhưng chỉ dựa vào mình đồng da sắt Tô Dạ cũng khó lòng thoát khỏi, cảm giác mình sắp bị quái vật bóp nát rồi.
"Mười tám!"
Trong lúc gào thét giằng co với quái vật, con mắt Tô Dạ như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Đây cũng là cái giá phải trả để tạo ra cơ hội cho mười tám, khoảnh khắc giữa sống và chết, luôn có thể cân nhắc và nghiệm chứng ra nhiều điều.
Mười tám nắm chặt thiền côn trong tay, giống như hắn và thiền côn vốn là một thể. Lúc Tô Dạ vừa hét lên, thiền côn trong tay mười tám đã chọc mạnh vào mắt của quái vật lần nữa, tuy đây không phải điểm yếu duy nhất của nó, nhưng lúc này đó lại chính là sơ hở lớn nhất của con quái vật.
Cho dù là loài người, loài Á nhân hay là đa số dã thú, linh thú, điểm trí mạng thật sự là tim và não, đến cả long tộc và thú một sừng cũng vậy. Nhưng quái vật vẫn luôn bảo vệ nghiêm ngặt điểm yếu trí mạng của nó, mà Tô Dạ dùng thân thể hắn để đổi lấy kẽ hở này, sao mười tám có thể bỏ lỡ.
"Tạp chủng! Chết đi!"
Thiền côn không thiên về sức mạnh, nhưng sự lĩnh hội và linh tính của thiền côn đứng số một số hai, bọn họ dễ dàng dùng sự thành thạo bù đắp cho những chỗ thiếu sót khác. Tuy thiền côn của mười tám đã chọc vào mắt con quái vật nhưng trong lúc quái vật đau đớn vẫn dùng phần thịt ở mắt kẹp chặt lấy thiền côn, khiến cho bàn tay nắm chặt thiền côn của mười tám không nhích thêm được tí nào.
Tô Dạ vẫn đang đau khổ giãy dụa, tuy tạm thời quái vật đã hơi yếu sức, nhưng Tô Dạ vẫn không ngừng giãy ra. Mười tám không muốn lại có thêm người phải hy sinh, cho nên chỉ muốn dùng mọi biện pháp để gϊếŧ chết quái vật.
[Xuyên thành hai đoạn]
Tay phải mười tám buông ra, tay trái vẫn nắm chặt thiền côn không động đậy, khi nhấc nó lên cao nhất có thể, trong chớp mắt đập mạnh thần côn, chiêu này dùng sức rất lớn, thậm chí trên côn còn tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, đến Tô Dạ cũng loáng thoáng cảm nhận được sức mạnh của mười tám lúc này mạnh mẽ giống như quyết tâm của hắn ta vậy.
Ầm ầm!
Quái vật như cảm nhận được sự nguy hiểm thực sự, cuối cùng cũng từ bỏ Tô Dạ, muốn dùng nửa cánh tay còn lại chặn thiền côn, nhưng sao Tô Dạ có thể để quái vật được như ý!
Tô Dạ vung kiếm lên cuốn lấy cánh tay của quái vật, khiến nó tạm thời không thể nhúc nhích, sau đó thiền côn dưới sức đập của mười tám, thành công xuyên thẳng vào não con quái vật, nỗi đau rất lớn làm con quái vật kêu gào thảm thiết, bắt đầu vùng vẫy cơ thể. Tô Dạ nhân cơ hội bị hất văng ra, hắn rút trường kiếm đen ra, còn tiện tay xoáy một vòng, có điều chút tổn thương này so với đau não thì không đáng nhắc đến.
Tô Dạ bị rơi xuống, vội vàng tiến sát đến chỗ mười tám, sau đó nhìn con quái vật không ngừng điên cuồng, ở đây không có cây to vững chãi để con quái vật phát tiết, nghĩ chắc, con quái vật này không có chỗ để giảm bớt cơn đau, chắc sẽ nhanh chết thôi.
"Cánh tay của ngươi. . ."