Đám người mười tám vừa truy tìm tung tích của quái vật, vừa cẩn thận quan sát tránh tầm mắt của tộc Tinh Linh. Tộc Tinh Linh là con cưng của mẹ thiên nhiên, bọn họ có khả năng giao tiếp được với thực vật và động vật, còn có hiệu quả hơn ký hiệu lá cây của hai mươi bảy.
"Xử lý những Tinh Linh này thế nào đây?"
Đám người mười tám vừa mới bắt được mấy Tinh Linh đang đi trinh thám, vốn muốn khai thác chút tin tức, thế nhưng bất đồng ngôn ngữ, giao tiếp không tiện, tuy họ có học qua một vài câu tiếng Tinh Linh cơ bản nhưng cũng vẫn còn khướt mới đủ để moi được thông tin.
Mười tám nhìn mấy người Tô Dạ nói: "Hai người cho rằng nên làm thế nào? Xem ra là bọn chúng có quen biết hai ngươi, chắc là tộc Tinh Linh tập kích ba mươi ba"
Bốn mươi ba không nhịn được nói: "Thả họ đi"
Ba mươi chín ở sau lưng mười tám bước ra, vẻ mặt không vui nói: "Thả? Ngươi nói mà không suy nghĩ à?"
Bốn mươi ba còn muốn nói gì đó thì Tô Dạ ở sau lưng đã kéo kéo tay áo bốn mươi ba, đương nhiên bốn mươi ba biết thả Tinh Linh đi đồng nghĩ với việc bọn họ để lộ vị trí, có khả năng chưa tìm được quái vật đã bị Tộc Tinh Linh truy sát rồi.
Ba mươi chín dùng thiền côn đào một cái hố, sau đó lao đến phía bốn mươi ba làm động tác cắt cổ, Tinh Linh bị gϊếŧ giống như gϊếŧ gà, bị ném vào trong hố, bị lửa thiêu thành tro bụi, cuối cùng tan vào bùn đất.
Trời dần tối, mọi người tìm được một gò núi, vừa hay lại có một sơn động nhỏ, lại đào thêm để có đủ không gian chứa mười người, hai mươi bảy bố trí một vài bùa chú nhận biết trinh sát, bốn mươi ba cũng bố trí những kết giới nhỏ có thể che được ánh lửa.
Một linh thú giống như con thỏ được xiên vào một que cây, nướng xoay tròn trên ngọn lửa, mỡ chảy ra rơi xuống lửa kêu lách tách, mùi thơm từ thịt lan từ lớp da vàng óng ra khắp bốn phía, lập tức kí©h thí©ɧ dạ dày mọi người.
Đương nhiên cũng có vài người chỉ ăn loại quả màu xanh ngọt, không có cảm giác đối với món thịt hồng nhuận, dù sao thì có những chuyện cũng cần phải ưu tiên đối xử.
"Mười tám, vì sao hai mươi ba muốn hãm hại các ngươi?"
Tô Dạ hỏi câu hỏi đã nhịn rất lâu, bởi vì hắn biết mười tám sẽ giải thích cho hắn.
Ánh mắt mười tám thừ ra nhìn ngọn lửa, có thể thấy đôi mắt hắn như mặt gương bị bụi phủ mờ.
"Các ngươi nghĩ hạt giống là gì?"
Mười tám đột nhiên bật hỏi, hơn nữa câu này là hỏi tất cả mọi người, đáp án nhóm hạt giống đưa ra quá mờ mịt, có những đáp án lại lạc đề, thậm chí có người không đưa ra được đáp án.
"Hạt giống là hạt giống"
Ánh mắt của mười tám trở nên sắc bén, ngẩng phắt đầu lên nhìn Tô Dạ, ánh mắt giống như hút lấy ánh lửa đang cháy bập bùng.
"Là sao?"
"Hạt giống được trồng, sau đó tưới nước, cố gắng hấp thu ánh nắng và dinh dưỡng, sau đó ra hoa kết quả"
Mười tám lại quan sát thăm dò Tô Dạ, bởi vì hắn muốn biết Tô Dạ có biết những bí mật gần với tin đồn kia không.
"Khả năng dự đoán của ngươi thật đáng sợ, may mà chúng ta cùng phe"
Đối với lời khen ngợi này Tô Dạ không trả lời, mà giống tất cả mọi người, hắn nhìn mười tám, hy vọng mườit ám cho mọi người một đáp án chính xác. Tô Dạ biết mười tám không đáp mà hỏi lại cũng không có nghĩa là coi thường câu hỏi của hắn ra, mà là dùng một câu hỏi khác để dẫn ra đáp án, bởi vì thí luyện vùng bí mật lần này vì nhân tố nào đó mà trở nên khác với bình thường.
"Không biết bí mật này hay nên nói là lời đồn này bắt đầu truyền ra từ khi nào, mới đầu chỉ có vài người trong nhóm hạt giống biết, hơn nữa còn không xác thực, kết luận đoán ra được, các ngươi biết Cửu là ca ca của ta, hai chúng ta cũng là những người duy nhất có mối quan hệ huyết thống trong nhóm"
Bốn mươi ba ôm chân bó gối, vẻ mặt ảm đạm nói: "Hóa ra chúng ta đều là chất dinh dưỡng của người khác à. . ."
Tô Dạ dùng tay bóp mạnh vai bốn mươi ba, khiến bốn mươi ba cảm thấy hơi đau, nhưng bốn mươi ba biết Tô Dạ làm vậy là muốn truyền sự quyết tâm cho hắn.
"Cho dù là bí mật động trời, hay là ý nghĩa của [Không], cũng không sao cả, điều duy nhất cũng ta có thể làm là tiếp tục sống, phải tiếp tục sống!"
Không khí trong động thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nặng về và tiếng lửa cháy tí tách, mười tám đột nhiên cười lớn, hơn nữ cười còn vô cùng vui vẻ.
"Sáu mươi tám nói đúng, từ ngày đầu tiên tu hành thì nên có giác ngộ như vậy, nếu không muốn trở thành chất dinh dưỡng của kẻ khác, vậy thì chúng ta chỉ có thể biến chúng trở thành đá kê chân cho mình, vậy thôi"
Ba mươi sáu như nhớ ra chuyện gì, sau đó không xác định hỏi: "Mười tám, ngươi nói trên người hai mươi ba có huyết thống của Tinh Linh. . ."
Mười tám thở ra một hơi, dường như gạt hết tất cả sương mù trong cơ thể ra ngoài.
"Phụ mẫu hắn ta là loài người thuần túy"
"Vậy sao hắn. . ."
"Đó là thiên phú của hắn, ở một mức độ nào đó mà nói, có khả năng vô hạn"
"Thiên phú gì mà đáng sợ vậy? Chẳng lẽ còn mạnh hơn thiên phú của ngươi?"
Ánh mắt mười tám dấy lên ngọn lửa hừng hực, nhìn quét qua tất cả mọi người, rồi chậm rãi nói: "Thiên phú của hắn là "dung hợp", có thể dung hợp huyết mạch vượt qua chủng tộc, sau đó tập hợp thiên phú của tất cả chủng tộc lại vào người!"
Nhiều người đồng thanh than hô: "Sao có thể thế được!"
Tô Dạ ở bên cũng trầm mặc, nhìn ánh mắt không dám tin của mọi người, Tô Dạ lại cảm thấy ở đây có gì đó không đúng.
Mười tám khoát tay, sau đó nhìn về phía Tô Dạ.
Còn về bản năng dự đoán của Tô Dạ không cần chứng minh lại độ chính xác của nó nữa, cho nên những gì chưa biết chỉ có thể dùng hư vô để phá giải.
"Rốt cuộc là không có khả năng. . . hay là không hợp lý?"
Lúc này hai mươi bảy cũng đang nghiền ngẫm ý trong lời nói của Tô Dạ, có điều có những câu vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn.
"Có gì khác nhau sao?"
Tô Dạ chậm rãi giải thích: "Bây giờ chúng ta càng nên thăm dò tính khả năng của hai mươi ba chứ không phải là phủ định hắn, cho nên liên quan đến tính hợp lý về chuyện hắn có thể dung hợp huyết mạch của các chung tộc khác, mới là vấn đề chúng ta nên nhắm vào"
Mười tám xoay xoay cổ rồi nói: "Nếu đã như vậy, cách giải quyết chỉ có một, chính là trước khi hai mươi ba dung hợp được càng nhiều huyết mạch thì phải gϊếŧ chết hắn"
Hai mươi bảy cẩn thận hỏi một câu: "Đây có khi là thí luyện mà [Không] chuẩn bị cho hai mươi ba, nếu như hắn chết rồi. . ."
Ba mươi chín ở một bên cười hắc hắc: "Chẳng lẽ còn đợi hắn đến gϊếŧ chúng ta sao, nếu cùng là chết thì nhất định ta sẽ lựa chọn gϊếŧ chết đồ tạp chủng đó trước!"
Mọi người cùng bàn bạc đến đêm khuya mới đi nghỉ, sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ lên đường tìm kiếm tung tích của hai mươi ba, huyết mạch của đám người ba mươi ba chắc đã bị hai mươi ba hút cạn rồi, có điều dung hợp huyết mạch cũng cần thời gian nhất định và điều kiện đặc biệt, không thì nếu hai mươi ba có thể dung hợp được dưới mọi không gian, địa điểm thì hắn là vô địch rồi.
Trước tiên cần biết vị trí chính xác của hai mươi ba, thứ hai cần biết vùng bí mật còn các chủng tộc nào khác. Hai mươi ba ở vùng bí mật này như là cá gặp nước, mỗi một ngày lại trở nên mạnh hơn với tốc độ mắt thường nhìn thấy được. Có lẽ là hắn vẫn chưa đột phá được cảnh giới Hóa Tinh, nhưng dựa vào sức mạnh huyết mạch các loại khác nhau thì đủ để trấn áp được mọi người.
Thời gian chính là sinh mệnh, cho nên đám người mười tám tranh thủ thời gian đi tìm hai mươi ba, biết mục đích thực sự của thí luyện vùng bí mật lần này cho nên không căm hận, không thỏa hiệp. Thí luyện lần này đến giờ vẫn công bằng, muốn sống tiếp cũng rất đơn giản, gϊếŧ chết hai mươi ba khi hắn vẫn còn chưa trưởng thành .
Mọi người phân công rõ ràng, tuy Tô Dạ và bốn mươi ba chỉ có hai người, nhưng sự tham gia của bọn họ lại là sự bảo đảm lớn cho sự an toàn của mọi người trong vùng bí mật. Tô Dạ đột nhiên dừng bước chân, hình như nhớ ra chuyện gì đó khủng khϊếp.
Mười tám cảm nhận được sự thay đổi của Tô Dạ, quay đầu hỏi hắn: "Có gì lạ à?"
"Mười tám, ngươi sắp đột phá được cảnh giới Hóa Tinh rồi chứ?"
Mười tám không hiểu ý của Tô Dạ là gì, nhưng cũng gật đầu thể hiện hắn đã sớm bước vào cảnh giới Hóa Tinh rồi.
"Ngươi gϊếŧ được con quái vật kia không?"
Mười tám không hiểu lắm nói: "Không thể, cho dù là cảnh giới Toái Tinh cũng chưa chắc đã gϊếŧ được nó"
Tô Dạ nhìn chằm chằm mười tám, hỏi lại lần nữa: "Vậy ngươi có thể làm nó bị thương không"
Ba mươi chín ở bên cạnh không chờ được nữa nói: "Đừng làm chậm trễ thời gian, mau lên. . ."
"Câm miệng!"
Mười tám hiếm khi phẫn nộ, làm mọi người kinh ngạc, chỉ thấy mười tám bước lên một bước túm lấy cổ áo Tô Dạ: "Sao ngươi không nói sớm!"
Tô Dạ cười gượng nói: "Ta cũng mới vừa nghĩ ra. . ."
Lúc này sắc mặt hai mươi bảy đột ngột thay đổi, bởi vì hắn cũng hiểu cuộc nói chuyện của hai người đó có ý gì.
"Không thể để hai mươi ba và con quái vật đó gặp nhau!"
Ba mươi chín vẫn còn nghi ngờ: "Để con quái vật đó diệt hai mươi ba thì quá tốt, nếu hai bên đều bị trọng thương. . ."
Mười tám lao về phía ba mươi chín hung hăng nói: "Nếu hai bên đều bị thương, ngươi cảm thấy đợi đến lúc may mắn thoát được, hai mươi ba dung hợp huyết mạch của con quái vật thì hắn gϊếŧ ngươi cần bao nhiêu thời gian?"
Sắc mặt ba mươi chín trắng bệch, cuối cùng cũng ý thức được mức nghiêm trọng của vấn đề.
Mọi người bắt đầu tăng tốc, nhưng vùng bí mật quá rộng đối với bọn họ, hơn nữa còn có rất nhiều nguy hiểm không biết trước được, trong rừng nguyên thủy đã khiến bọn họ phải dè dặt cẩn trọng, đi ra khỏi rừng còn có nguy hiểm như thế nào đang chờ bọn họ?
Nhưng trước mắt không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm ra hai mươi ba.
"Ta phát hiện ra tung tích hai mươi ba, bọn họ vừa trải qua cuộc chiến, chắc bây giờ vẫn ở vùng rìa rừng nguyên thủy, chúng ta cũng tăng tốc, nếu không sẽ bị bọn họ bỏ lại, đến lúc đó muốn tìm bọn họ càng khó"
Trong nhóm hạt giống, số người có năng lực trinh sát giống như của hai mươi chín đếm trên đầu ngón tay, nhưng rừng nguyên thủy vượt xa phạm vi trinh sát của hắn, có điều điểm thiếu sót này được bốn mươi ba bổ sung hoàn hảo. Bốn mươi ba thêm phù hiệu lá cây Linh Uy của hai mươi bảy có sức bền bỉ vô cùng ổn định, cho dù ở ngoài mấy trăm dặm cũng sẽ không bị hao tổn, vẫn có thể truyền tin chính xác không có sai sót.
"Mọi người tập trung nghe đây!"
Ai nấy đều mang ánh mắt trầm mặc, nghi hoặc đáp lại mười tám, thậm chí sức uy hϊếp của hai mươi ba đối với bọn họ còn vượt xa cả con quái vật, hoặc có lẽ chỉ có lúc đồng loại tương tàn mới là lúc đáng sợ nhất.
Sắc mặt hai mươi ba lúc này cực kỳ khó coi, hắn không cam tâm nhìn năm hạt giống còn lại, thật ra cho dù là tất cả mọi người chết cũng không sao, chỉ cần hút được máu của quái vật thì đều xứng đáng, chỉ đáng tiếc. .
"Hai mươi ba, bây giờ chúng ta nên làm sao?"
Hai mươi vẫn còn đang do dự không quyết, nếu tất cả mọi người đều có mặt, bàn bạc cho tốt kế hoạch hút được huyết tinh của quái vật, sức mạnh đó đến huyết mạch của tộc Tinh Linh cũng không dám so, nhưng bây giờ số lượng người đã bị giảm một nửa, lần tới gặp phải quái vật sợ là không chạy thoát được.
"Đáng chết! Chúng ta ra ngoài trước rồi nói!"