Lực hấp dẫn của dòng suối này to lớn như vậy, Tô Dạ dùng cả đôi tay, sau đó hai chân chống xuống đất để tăng thêm sức lực, chỉ là thân kiếm giống như là ông già bướng bỉnh vừa hồ đồ lại cố chấp, căn bản không vì hắn mà nhúc nhích.
Tô Dạ dùng mười lăm phút cũng không rút ra được, ngược lại còn tiêu hao không ít sức lực, chỉ có thể bơi lên trên mặt đất nghỉ ngơi một chút.
“Sao?”
Tô Dạ ngồi trên mặt đất thở dốc, giọt nước trên tóc xen lẫn mồ hôi nhỏ giọt xuống khuôn mặt.
“Ta không rút ra được.”
Bốn mươi ba nhìn Tô Dạ, không biết nên nói gì.
“Ta thử lại một lần nữa.”
Tô Dạ chỉ nghỉ tạm một chút sau đó nhảy vào trong nước lần nữa, lúc này đây Tô Dạ vẫn không nhúc nhích được thân kiếm, nên hắn đã truyền tới một tin tức cho thân kiếm này.
“Ta biết là ngươi đang triệu hoán ta, hiện giờ ta tới, ngươi lại không làm gì cả.”
Không có ai trả lời Tô Dạ, nhưng mà Tô Dạ biết cây kiếm trước mắt có kiếm hồn.
“Nếu ngươi không đáp lại, vậy ở lại nơi này đi.”
Trong nháy mắt đôi tay Tô Dạ buông thân kiếm ra, một tiếng hừ lạnh truyền vào trong hồn thức của Tô Dạ.
“Hừ, chỉ có chút khảo nghiệm cũng không thông qua được, có tư cách gì được cây kiếm này.”
Tô Dạ không ngừng động tác, nhưng vẫn trả lời một câu.
“Không có tư cách thì không có tư cách.”
Tuy rằng lúc cầm cây kiếm này Tô Dạ biết cây kiếm này có điều bất thường, rõ ràng hắn có thể nhìn thấy dòng nước trôi qua mũi kiếm sẽ bị cắt ra, vốn dĩ dòng nước có thể quấn quanh vạn vật trên thế gian, cho nên binh khí sắc bén có thể cắt nước ra như vậy, không thua kém binh khí mà thế giới 【 Linh 】 tỉ mỉ chế tạo cho nhóm hạt giống chút nào, không nói nhân gian hiếm có, nhưng tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Đứng lại……”
Tô Dạ tự chủ ngăn thanh kiếm này triệu hoán, trước nay Tô Dạ không phải tu sĩ si mê thần binh lợi khí, đặc biệt còn là Kiếm Hồn kiêu ngạo như thế, mình mà không sử dụng được nó thì có ích lợi gì?
Kiếm Hồn không nghĩ tới Tô Dạ từ bỏ quyết đoán như thế, thậm chí kiên quyết cắt đứt liên hệ với mình, cái này làm cho Kiếm Hồn tức muốn hộc máu rít gào không chỗ phát tiết.
“Còn phải thử một lần nữa sao?”
Tô Dạ lắc đầu, bốn mươi ba liền lấy ra hai Hỏa Phù xoay quanh Tô Dạ để sấy khô hắn.
“Kế tiếp chúng ta đi đâu?”
Tô Dạ cảm giác được sự ấm áp của ánh mặt trời chiếu trên người mình, thật thoải mái, đối với vấn đề của bốn mươi ba hắn cũng không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao bản năng dự cảm của hắn không thể dùng như la bàn.
“Ngươi có ý kiến gì hay không?”
Hai người ngồi ở dưới đất vừa sưởi ấm vừa đàm luận, bỗng nhiên Tô Dạ và bốn mươi ba đứng dậy nhìn chằm chằm phía trước.
“Người một nhà.”
Mười tám bước ra từ trong bụi cỏ mỉm cười nói với hai người.
Tô Dạ và bốn mươi ba cũng không thả lỏng cảnh giác, cuối cùng nơi này không phải 【 Linh 】, cái gì cũng có khả năng phát sinh, ví dụ như gϊếŧ hại lẫn nhau.
Đương nhiên mười tám nhìn ra suy nghĩ của hai người, dù sao lúc vừa mới bắt đầu người bỏ đoàn rời đi lại bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, đặc biệt là Tô Dạ và bốn mươi ba vừa mới bị tộc Tinh Linh vây công, mất liên lạc với hạt giống khác.
Tô Dạ không có trả lời, mười tám cũng không nói tiếp.
Bởi vì suối nước phía sau Tô Dạ bắt đầu sôi trào lên, ngay cả vùng đất ở mép nước suối cũng bị lan đến, bắt đầu mãnh liệt quay cuồng theo, giống như là có mãnh thú gì trong dòng nước muốn rạch trời xuất hiện.
Một thanh trường kiếm màu đen bật lên từ dòng nước, bay lên giữa không trung vẽ ra một đương cong mỹ lệ, khiến nước suối ở trong không trung nhuộm đẫm một đường cầu vồng xinh đẹp, sau đó dừng chuẩn xác ở trước mặt Tô Dạ.
Ngay lúc tất cả mọi người không biết làm sao, Tô Dạ khẽ hỏi một câu: “Ngươi sao vậy?”
“Chạy mau!”
Kiếm Hồn trả lời làm Tô Dạ ngẩn ra, có điều dòng nước phía sau vẫn luôn sôi trào không ngừng lại, ngược lại nó càng ghê gớm hơn, giống như là dưới nước suối cất giấu một ngọn núi lửa yên lặng đã lâu rốt cuộc muốn bùng nổ!
Tô Dạ và bốn mươi ba đã sớm hành động, mười tám không hiểu vì sao nhìn thấy Tô Dạ đυ.ng tới kiếm liền chạy, chỉ là khi nhìn thấy một cái đầu cực lớn thò ra từ trong dòng nước, đám người mười tám mới cất bước chạy đi, nào còn lo lắng cuối cùng mình tìm được gì!
“Mau chạy theo hướng sáu mười tám!”
“Mười tám, đây là thứ gì?”
“Mẹ nó, ta nào biết đây là cái gì!”
"Sáu mươi tám, ngươi đã làm gì?
Đám người mười tám đuổi theo Tô Dạ cũng không dám quay lại nhìn quái vật đằng sau lưng, bọn họ chỉ hy vọng có được câu trả lời từ Tô Dạ.
"Ta cũng không biết, tóm lại thoát thân đã rồi nói"
Quái vật to lớn đuổi phía sau có một lớp giáp màu xanh sẫm, tứ chi thô to rắn chắc, mỗi lần móng vuốt nó bấu vào đất là kéo theo từng mảng đất bật lên, quả thật dễ như nhổ cỏ.
Cái đuôi nó vẫy loạn phía sau giống như một cái côn cửu khúc, quật nhẹ một cái, làm cây cổ thụ to đổ rạp xuống dễ như cắt cỏ.
"Con quái vật này là rồng à?"
Mười tám không biết con quái vật này là con gì, nhưng chắc chắn nó không phải là rồng. Thứ nhất, hình dáng bên ngoài của hai loài khác hẳn nhau, thứ hai, rồng lớn là sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn của thế giới Tam Thiên, một con rồng trưởng thành tương đương với cường giả của cảnh giới Vô Cực loài người, mà nơi đó còn thấp hơn một bậc so với thế giới Tam Thiên, cho nên tuyệt đối không thể tồn tại loài sinh vật trong truyền thuyết như rồng lớn được. Tuy nhiên, con quái vật đuổi đằng sau cũng rất đáng sợ.
"Không phải rồng. . . ta thấy chắc là một loài lai nào đó"
Mười tám quay đầu lại nhìn thì phát hiện quả thật có khả năng là như vậy, có điều là gì cũng được, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là nhanh chóng cắt đuôi được con quái vật này.
Mọi người đều nhanh chóng chạy vội vào những nơi có cây cao, cỏ rậm, khi tốc độ của bọn họ không thể bằng được quái vật thì đành lợi dụng chướng ngại vật tự nhiên để ngăn cản nó. Suy nghĩ này không hề sai, đáng tiếc là bọn họ chưa hiểu rõ về con quái vật này.
"Quái vật đâu? Sao không thấy nữa?"
Mọi người nghe hai mươi bảy hỏi thì ngẩng lên nhìn theo bản năng, tuy quái vật không thể bay được nhưng vẫn có khả năng nó nhảy được lên cây, có điều theo lẽ thường mà nói, cây cổ thụ trong rừng nguyên thủy cao thẳng vững chãi, nhưng chịu được sức nặng của con quái vật hay không thì không chắc.
"Trên cây cũng không có à?"
Mọi người cảm thấy kỳ lạ, trừ khi quái vật ẩn hình, nếu không thì một con quái vật khổng lồ to như một cái quán trà sắp đuổi đến nơi như thế rất dễ dàng cảm nhận được, sao lại bỗng dưng biến mất?
"Mau trèo lên cây xem xem!"
Lời Tô Dạ còn chưa nói hết thì trong lòng đất bỗng truyền đến tiếng nổ long trời, hiển nhiên là con quái vật đã chui xuống lòng đất, dưới mặt đất đã không an toàn thì chỉ có trèo lên cây tuy rằng trên cây cũng không đảm bảo an toàn.
Mọi người cũng không xác định được con quái vật ở vị trí cụ thể nào dưới lòng đất, nhưng chung quy thì cũng có người phản ứng chậm, hoặc có lẽ là người đó xui xẻo.
"Bốn mươi lăm!"
Bốn mươi lăm bị con quái vật bất ngờ chui từ lòng đất lên quắp chặt trong móng vuốt sắc nhọn của nó, quái vật không vội gϊếŧ bốn mươi lăm, mà như có linh tính, nó quắp lấy chân của bốn mươi lăm, dốc ngược xuống rồi huơ huơ, nhưng muốn tuyên bố với bọn họ rằng số phận tương lai của bọn họ cũng sẽ như vậy.
Khắp người bốn mươi lăm đều là máu, nhưng hắn không hét lên một câu cầu cứu nào, lúc mười tám bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để cứu bốn mươi lăm, thì có một cảnh tượng khiến vành mắt mười tám như muốn nứt ra.
Răng rắc. . . .
Một nửa thân trên của bốn mươi lăm bị con quái vật cắn đứt rồi nuốt vào bụng, nửa thân dưới lòi ruột be bét máu bị quái vật vứt xuống đất, cái xác một nửa vẫn còn đang giật giật.