Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Thiên Kiếm Giới

Chương 38: Đặt bẫy người trong nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »


Nhóm hạt giống gần như chưa từng ngừng tu luyện, mà ba mươi ba tu luyện Thương Tu không những rất tập trung mà còn có thiên phú.

Thấy các Tinh Linh khác cũng gặp hoàn cảnh tương tự, khiến sắc mặt bọn chúng không có chút vui vẻ nào, vì thế Tinh Linh kế tiếp không nhào lên nữa, mà bọn chúng phát giác dựa vào nhân số thì rất khó để vây đám tu sĩ nhân loại trước mắt, bèn bắt đầu chia nhau ra giao đấu.

“Phân tán đội hình, chúng nó đang kéo dài thời gian.”

Lúc này mỗi một phút mỗi một giây đều rất trân quý, thời gian chính là sinh mệnh, chờ đến khi Tinh Linh ở các phương hướng khác nhào lên, vậy đến lúc đó bọn họ sẽ bị bao vây khó có thể thoát thân.

Nhóm hạt giống ứng biến rất nhanh, nếu Tinh Linh bỏ cứng đối cứng, như vậy nhóm hạt giống cũng không bảo trì đội hình nữa, hiện tại chính là lúc phát huy thực lực cá nhân.

“Bốn mươi ba, đi theo ta.”

Vốn dĩ bốn mươi ba và Tô Dạ ở cuối đội, nên rất khó bị đánh trúng, Tô Dạ và bốn mươi ba mượn khe hở hạn hẹp, nghiêng người qua một bên bắt đầu đột kích.

Bốn mươi ba tương đối am hiểu Phù Tu, Tô Dạ lại am hiểu Thể Tu, ít nhất nhìn bên ngoài bọn họ là như thế, thêm việc hai người bốn mươi ba và Tô Dạ ở dưới một mái hiên đã năm năm, có tình hữu nghị thâm hậu, lúc này chính là thời khắc nghiệm chứng cho phần tình nghĩa vững chắc này.

“Sáu mươi tám, ta dùng Hỏa Phù bùng phá, sau đó giao cho ngươi!”

Lời còn chưa dứt, một trăm Hỏa Phù màu đỏ đậm hiện lên trên trời, bốn mươi ba không kíp nổ Hỏa Phù trên trời, cũng không chiếu về phía đám Tinh Linh, hiện tại mọi người đều đang giao đấu với Tinh Linh, khoảng cách như vậy rất dễ dàng tổn thương đồng đội của mình, đó là cách làm đả thương địch thủ một ngàn nhưng mình bị tổn hại tám trăm.

Mục tiêu của bốn mươi ba là cây, một khi cây cối ngã trái ngã phải có thể ép đám cung tiễn núp ở trong thân cây ra ngoài, ngọn lửa thiêu cháy và khói lửa dày đặc có thể che mờ tầm mắt của tộc Tinh Linh, nếu bọn họ có chạy trốn thì đó sẽ là bùa yểm hộ tốt nhất.

Có thể nói ngọn lửa chính là thiên địch của rừng rậm, tất cả cây cối hoa lá đều thành chất dẫn cháy tốt nhất, một trăm Hỏa Phù nổ mạnh sẽ biến cánh rừng nơi đây thành biển lửa một cách nhanh chóng, như vậy sẽ khiến tộc Tinh Linh phẫn nộ kêu la vang trời, trước khi tộc Tinh Linh tạm dừng để nghĩ cách dập lửa, nhóm hạt giống nắm chặt cơ hội và thời gian bắt đầu chạy trốn.

Bốn mươi ba bị Tô Dạ ôm vào trong ngực, đồng bì thiết cốt của Tô Dạ được ánh lửa chiếu vào phát ra kim quang lấp lánh, hắn giống như một con rối linh hoạt bằng sắt thép, không bị ngọn lửa ảnh hưởng chút nào, ở trong cánh rừng ngập tràn khói lửa, thân hình hắn nhảy bên trái bên phải.

Sau khi Tô Dạ đột phá mới nhìn lại, biển lửa càng ngày càng nghiêm trọng, khói lửa càng lúc càng nhiều, sau khi hắn và bốn mươi ba rơi xuống đất thoáng nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, xem có hạt giống nào không theo kịp hay không.

Bốn mươi ba lấy bốn bùa gió dán ở dưới chân mình và Tô Dạ, đề phòng khi xảy ra ngoài ý muốn bọn họ có thể đào tẩu ngay lập tức, hai người đợi khoảng mười giây, nhìn thấy không có hạt giống chạy qua bên này trốn, nên không do dự có nên tiếp tục chờ đợi nữa hay không, mà hai người lui về, chuẩn bị trở lại nơi đáp xuống lúc ban đầu.

Không bao lâu hai người về tới điểm gốc một lần nữa, tuy rằng mọi người không nói trước, nhưng đều ăn ý biết nơi này là nơi tập hợp.

Đã nửa canh giờ qua đi, Tô Dạ cảm thấy mọi chuyện xảy ra rất là kỳ quặc, theo lý thuyết thực lực của nhóm hạt giống có thể xông qua biển lửa, cho dù năng lực Thể Tu không kịp hắn, nhưng nhóm hạt giống vẫn có vài thủ đoạn để bảo toàn mạng sống.

“Bọn họ đều chạy trốn tới nơi khác rồi à?”

Bốn mươi ba đưa ra nghi vấn làm Tô Dạ không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì hắn cũng không xác định rốt cuộc những hạt giống đó có tình hình thế nào.



“Chờ chút xem thử.”

Tô Dạ và bốn mươi ba quyết định chờ nửa canh giờ, lúc này hai người nhân tiện nghiên cứu đối sách kế tiếp một chút, nếu không có người trở về, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, mà rừng rậm nguyên thủy này một bước khó đi, bởi vì tộc Tinh Linh lợi hại hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, hoàn cảnh thợ săn và con mồi rất dễ bị xoay ngược lại.

Mà ở nơi xa trên mặt đất có chín thi thể đang nằm thẳng tắp, nếu Tô Dạ ở đây sẽ hoảng sợ phát hiện, những thi thể đó là đám người ba mươi ba, càng kỳ lạ là trên người bọn họ không có chỗ nào bị bỏng.

“Hai mươi ba , có phải chúng ta làm quá mức rồi không?”

Ánh mắt hai mươi ba lạnh băng đảo qua những thi thể này, thong thả ung dung nói: “Lòng dạ đàn bà, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương [1].”

[1] Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: ra tay trước chiếm lợi thế, ra tay sau gặp tai họa.

Hai mươi chín còn muốn nói gì, chỉ là nghĩ đến lần thí luyện bí ẩn kia, tức khắc biểu cảm có chút đồϊ ҍạϊ .

Sau đó hai mươi ba cười xấu xa nói: “Với lại cũng không phải chúng ta ra tay……”

Chín người còn lại nghe hai mươi ba nói vậy sau lưng lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng, cảm giác giống như bị kim đâm.

“Chôn xuống đi, nhìn thấy thi thể huynh đệ không thể ngồi yên mà nhìn …… Còn có đừng quên túi Tu Di!”

Mọi người đã sớm biết sự tàn nhẫn độc ác của hai mươi ba, nhưng mà không nghĩ tới người này lại tuyệt tình tàn nhẫn như thế, có thể tung độc thủ với huynh đệ ở chung năm năm với mình, bọn họ cũng không biết rốt cuộc mình theo đuổi lãnh tụ tự do, hay là một kiêu hùng lòng lang dạ thú.

Không có người nhận thấy được lá cây trên đầu bọn họ bay lơ lửng, nhưng thật lâu không rơi xuống một lá nào, mà một màn này đã truyền đạt đến một chỗ khác cách cánh rừng trăm dặm không sót một thứ gì.

“Hai mươi bảy đúng là thiên tài Phù Tu, lại có thể vẽ bùa văn ở trên lá cây!”

Người được xưng là hai mươi bảy nghiền nát một lá cây trong tay, sau đó nhìn mười tám hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

Mười tám dựa vào dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở hai mắt khẽ cười nói: “Ta biết một bí mật rất hay ho.”

“Bí mật gì?”

“Các ngươi cảm thấy ngoại hình hai mươi ba thế nào?”

Vấn đề này làm rất nhiều người kinh ngạc, cũng làm rất nhiều người bắt đầu cất giấu tâm tư riêng.

“Hẳn là xem như người đẹp nhất trong chúng ta, nhưng đẹp có ích lợi gì?”



Ba mươi sáu đang trầm tư bên cạnh bỗng nhiên la hoảng lên: “Các ngươi không phát hiện ngoại hình hắn có hơi giống mấy Tinh Linh khác sao?”

Nghe thấy ba mươi sáu nói như vậy, mọi người mới kinh ngạc phát hiện hai mươi ba không chỉ có ngoại hình tuấn mỹ, hơn nữa lỗ tai tương đối dài nhọn, chẳng qua ngày thường hai mươi ba đều dùng tóc che giấu.

“Mười tám, ý của ngươi là?”

Mười tám lười biếng duỗi eo một cái, sau đó chậm rãi đứng lên phủi phủi bụi đất trên người, đầy thâm ý nói: “Thế giới to lớn như thế, luôn có một vài chuyện mà con người chưa thấy qua.”

Hai mươi ba lại là Tinh Linh trà trộn, từ đối thoại vừa rồi của hai mươi ba, chẳng lẽ là hai mươi ba thiết kế hãm hại đám người ba mươi ba?

“Cho dù hắn trà trộn, có thể giao lưu với tộc Tinh Linh, dựa vào cái gì tộc Tinh Linh tin tưởng bọn họ?!”

Mười tám hơi nhướng khóe mắt, biểu cảm trở nên nghiêm túc, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Hiện tại hẳn là tin.”

Mọi người không dám tin tưởng nhìn mười tám, chuyện này họ càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, vì có thể được tín nhiệm mà tàn sát người một nhà, vậy hiện tại sau khi được tín nhiệm thì sao? Hai mươi ba muốn làm gì?

“Hai mươi bảy bố trí không ít lá cây, tạm thời mọi thứ còn ở trong sự khống chế của chúng ta, có điều việc cấp bách là tìm được sáu mươi tám và bốn mươi ba.”

Mọi người khó hiểu hỏi: “Cho dù tìm được hai người bọn họ thì như thế nào?”

“Ngươi cho rằng hai người bọn họ chạy thoát là may mắn sao?”

Lúc này mọi người mới nhớ tới bản năng đoán trước của Tô Dạ, chẳng lẽ đây là thiên phú chân chính của Tô Dạ? Loại thiên phú này quá mức hư ảo, rất khó được người tán thành.

“Còn có một người cũng bị các ngươi xem nhẹ, đó chính là bốn mươi ba.”

“Bốn mươi ba?”

“Các ngươi không phát hiện hắn rất may mắn sao?”

“May mắn cũng là một loại thiên phú ư?”

“Sao cái gì mười tám ngươi cũng biết?”

Mười tám khẽ mỉm cười, một chút tình cảm trong mắt bị rút đi, âm thanh mang theo một loại từ tính mị hoặc nói không nên lời: “Chuyện tới nước này, ta cũng không thể che dấu dị năng thiên phú của ta.”

【 Động Sát 】.
« Chương TrướcChương Tiếp »