Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Thiên Kiếm Giới

Chương 37: Tinh linh tộc (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »


Ngoài những tư chất thuộc về chủng tộc này ra, tuổi thọ của loài Á nhân cũng khiến loài người phải ngưỡng mộ. Loài người chỉ có không ngừng tu luyện, nâng cao tu vi, hấp thu càng nhiều linh vũ đất trời mới có thể tăng tuổi thọ. Mà tộc Á nhân thường có tuổi thọ gấp đôi loài người, nhất là Tinh Linh tộc, bình thừơng Tinh Linh tộc có thể sống đến năm trăm tuổi, mà tu sĩ loài người trừ khi tu luyện đến cảnh giới Trọng Sinh, nếu không chỉ dựa vào linh đan diệu dược cũng khó có thể sống đến năm trăm tuổi.

Có lúc năm tháng tỷ lệ thuận với sự từng trải, chính bởi vì Tinh Linh tộc đã trải qua thời gian lâu đời, mới biến tang thương thành trí tuệ, đây cũng lý do căn bản để Tinh Linh tộc cũng lập thành một thế giới riêng.

Tinh Linh tộc lương thiện nhưng không nhu nhược, nếu uy hϊếp đến việc kéo dài sinh mạng của Tinh Linh tộc, họ sẽ không ngại đôi bàn tay trắng trẻo nhuốm máu, thậm chí họ sẽ coi nó là một khó khăn mà ông trời ban cho, tập trung hết sức vào quá trình thử thách chém gϊếŧ.

Bình thường càng dịu dàng lương thiện thì lúc cực đoan lại càng trở nên đáng sợ, tuy nói lúc bắt đầu tu sĩ loài người chiếm thế chủ động, nhưng Tinh Linh tộc lại càng đánh càng hăng, khí thế không giảm mà tăng, ngược lại, tu sĩ loài người tấn công một lúc lâu bắt đầu lui về sau từng bước.

"Ba mươi ba, ngươi nghĩ bên nào sẽ thắng?"

"Không chắc lắm, nhìn có vẻ tu sĩ loài người không muốn bỏ chạy nhưng cứ như vậy sợ là tu sĩ loài người sẽ có thương vong"

Tinh Linh tộc hoàn toàn mang dáng vẻ đang liều chết chiến đấu, bởi vì bọn họ đang bảo vệ quê hương, mà tu sĩ loài người trong cuộc chiến này, nhiều hơn là xâm phạm, cướp bóc, nên sự quyết tâm giữa hai bên căn bản không cùng một mức độ.

Trong lòng Tô Dạ xẹt qua tia chấn động, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có gì đó không ổn"

Lúc này cuộc chiến xảy ra biến số lớn, có ít nhất bốn mươi mũi tên được bắn về phía tu sĩ loài người, tu sĩ và thiện tụ đứng đầu bất ngờ phòng thủ theo bản năng, lại sửng sốt phát hiện mũi tên xuyên qua bọn họ, bắn thẳng về phía ba tu sĩ đang trị thương dưới gốc cây. Đợi đến lúc bọn họ muốn đến cứu viện chỉ đành trơ mắt nhìn huynh đệ bị nhiều mũi tên bắn ghim chặt vào cây, như một con nhím.

Những mũi tên này là từ đâu bắn ra vậy?

Trong thân cây cổ thụ chọc trời bốn phía xung quanh cuộc chiến lặng lẽ xuất hiện rất nhiều người của Tinh Linh tộc, bọn họ lợi dụng khả năng ẩn nấp thiên phú của mình, náu mình trong thân cây, cuối cùng chờ lúc cuộc chiến gay cấn nhất, bắt được sơ hở của đối phương, cho tu sĩ loài người một kích trí mạng, đã bắn chết ba người trong nháy mắt.

Các tu sĩ vẫn còn trong cuộc chiến giận dữ tím mặt, cảm xúc ảnh hưởng đến suy nghĩ, suy nghĩ ảnh hưởng đến chiến đấu, lúc này bọn họ đỏ mắt muốn báo thù và cũng khϊếp sợ muốn chạy trốn.

Tu sĩ loài người không còn đoàn kết nữa mà bắt đầu chia năm xẻ bảy, kết quả cuối cùng đã quá rõ. Trí tuệ của Tinh Linh tộc lúc này khiến tu sĩ loài người hình dung ra được thế nào là âm hiểm xảo trá.



Khoảnh khắc Tinh Linh tộc tay cầm cung tên bước từ trong thân cây ra, ba mươi ba ra hiệu bằng tay, mọi người lập tức phản ứng lại.

Duy trì thế trận, cảnh giác đề phòng, lập tức rút lui.

Bọn họ chưa phát hiện ra Tinh Linh, không có nghĩa Tinh Linh không phát hiện ra bọn họ, cuối cùng ba mươi ba cũng hiểu dự đoán của Tô Dạ từ đâu mà có.

Các cung thủ Tinh Linh đã sớm muốn tham gia vào cuộc chiến nhưng bởi vì nhóm hạt giống đang như hổ rình mồi nên các Tinh Linh đang ẩn náu chỉ đành án binh bất động, đợi đến lúc bất kể là tu sĩ chiến đấu hay là nhóm hạt giống cho rằng bọn họ đã nắm trong tay thế cục, các Tinh Linh mới lợi dụng sự buông lỏng này để các tu sĩ trở tay không kịp.

Quả nhiên Tinh Linh tộc là thợ săn trời sinh trong rừng, cho dù là "thiên lý nhãn" bốn mươi bảy hay là dự đoán của Tô Dạ cũng không hoàn toàn phát hiện được hành tung của Tinh Linh, điều đó chứng tỏ bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái bị theo dõi.

Sách lược ứng phó của ba mươi ba không có vấn đề gì, trước tiên rút lui đến nơi an toàn, bắt đầu điều chỉnh lại, tu sĩ loài người bị diệt cũng là hồi chuông cảnh báo đối với bọn họ, tuyệt đối không được coi thường thổ dân, nếu không. . .

"Không hay rồi, bốn phía đều có bóng dáng của Tinh Linh!"

Bốn mươi bảy hét lên tuyệt vọng.

Nhóm hạt giống tin tưởng cho dù là năm mươi Tinh Linh, cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng bọn họ vẫn lui lại, bởi vì nhìn không thấy mới là đáng sợ nhất, nơi này vốn là địa bàn của người dân, từ trận đấu vừa rồi có thể nhìn ra, Tinh Linh đã chứng minh được trí tuệ của mình, bọn chúng biết ẩn nấp biết đánh lén, biết kêu gọi đồng bạn cứu viện.

Nghe được tiếng la của bốn mươi bảy, nhóm hạt giống biết tình huống mình không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra, bọn họ không biết là mình trúng bẫy rập từ sớm, hay là bị các tu sĩ nhân loại vừa rồi vạ lây.

Nhưng rốt cuộc từ nguyên nhân gì thì cũng không còn quan trọng, hiện tại trừ bỏ chiến đấu thì bọn họ không có biện pháp nào khác, muốn đột phá vòng vây chạy đi, vậy bọn họ cũng chỉ còn cách nắm chặt binh khí trong tay chuẩn bị chém gϊếŧ.

Lúc này người tỉnh táo nhất cũng là người tuyệt vọng nhất, bốn mươi bảy run rẩy nói: “Bốn phương tám hướng đều là tộc Tinh Linh, căn bản là ta thấy không rõ có bao nhiêu người.”

Nghe bốn mươi bảy sắp khóc ra tiếng, mọi người ngạc nhiên đến sắc mặt biến đổi, ngay cả【 Thiên Lý Nhãn】của bốn mươi bảy cũng không thấy rõ, vậy rốt cuộc có bao nhiêu tộc Tinh Linh?



Một trăm? Không không không! Một trăm với bốn mươi bảy mà nói chỉ cần quét mắt một cái là có thể nhìn chính xác.

Một trăm Tinh Linh đã là giới hạn mà nhóm hạt giống có thể ứng phó, ba mươi ba cho bốn mươi bảy một cái tát, sau đó hung hăng quát lên: “Nhìn lên phía trước! Nếu đều là người của tộc Tinh Linh, vậy chúng ta đột phá nơi nào cũng giống nhau, muốn sống thì lấy bản lĩnh của mình ra, nếu ai còn cất giấu, cẩn thận chết không toàn thây!”

Kinh hoảng thất thố chỉ là cảm giác trong chớp mắt, khát vọng sinh mệnh mới kích phát ra được tất cả tiềm lực của hạt giống, rất nhiều hạt giống đến bây giờ cũng chưa bày ra dị năng của bản thân, một phần lớn khác lại giấu đi, vì chừa một con át chủ bài cho mình.

Nhưng tình huống hiện tại còn phải tiếp tục giữ vững thực lực, không cần người khác nói, tự mình biết có kết cục gì, tộc Tinh Linh sẽ không hạ thủ lưu tình với kẻ bên ngoài dám xâm phạm vùng đất của họ .

Trong không khí tràn ngập muiif vị máu tanh, kí©h thí©ɧ thần kinh mỗi người, tuy tu vi đã vượt qua đã từng người đồng lứa, nhưng cuối cùng bọn họ đều là những đứa bé hơn mười tuổi, tri thức trên sách vở còn chưa được rèn luyện để tăng kinh nghiệm, nên bầu không khí sinh tử thế này cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được mãnh liệt như vậy.

Tuy mọi người kinh hoảng, nhưng thành quả ngày thường liều mạng tập luyện cũng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở đây, đội hình vẫn bảo trì chỉnh tề như cũ, thậm chí tiết tấu hô hấp cũng nhất trí với nhau.

Mọi người sải bước đi lên, năm mươi nhào qua, dù không cần【 thiên lý nhãn 】của bốn mươi bảy, hắn cũng có thể nhìn thấy tộc Tinh Linh cách đó không xa.

“Tộc Tinh Linh thật xinh đẹp nhưng bày ra biểu cảm không đẹp chút nào……”

Ba mươi ba vui vẻ đùa giỡn muốn giảm bớt không khí khẩn trương, chỉ là biểu cảm dữ tợn của tộc Tinh Linh như mấy tấm vải cuộn tròn, phủ kín con đường phía trước như một bức tường cao làm người buồn nôn.

“Còn có mười hơi thở!”

Bề ngoài Tinh Linh xinh đẹp nhưng với biểu cảm dữ tợn hiện giờ hình thành sự khác biệt rất rõ ràng, bọn họ rút binh khí của mình ra, chỉ trong gang tấc Tinh Linh đã giơ loan đao trong tay lên.

Keng!

Đánh giáp lá cà, một tay ba mươi ba cầm trường thương, trong nháy mắt đánh bay hai Tinh Linh, Tinh Linh bị đánh bay mở to hai mắt như không tin nhân loại trước mắt lại có sức lực lớn như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »