Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Thiên Kiếm Giới

Chương 3: Gặp được nhau chính là điều tốt đẹp nhất thế gian

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không khí vốn đang hòa hợp bị phá vỡ trong nháy mắt, tốc độ trở mặt của cái nồi sắt còn nhanh hơn cả mấy thẩm tử đanh đá chanh chua ở trong thôn, thậm chí khiến cho Tô Dạ cũng không biết phải làm như thế nào.

"Ha hả, vốn dĩ ta cũng không phải là người, nếu như ban đầu. . ."

"Đủ rồi, hôm nay ai dám nói chuyện, buổi tối ta liền chôn kẻ đó dưới đất." Lời uy hϊếp của Tô Dạ thẳng thắn mà hữu hiệu, que cời lửa im bặt, nồi sắt như còn muốn phản bác, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tô Dạ thật sự không đẹp, thế nên cũng đành phải thôi, dù sao sau này vẫn còn nhiều thời gian để “tán gẫu”.

Tô Dạ cầm dao phay quơ ba đường lưu loát xử lý cá chép sạch sẽ, tạm thời Tô Dạ còn không dùng tới nồi sắt, có lẽ là sợ nồi sắt nhất thời không thích ứng được với loại chuyển đổi này, bởi vì lúc trước que cời lửa cũng là như thế, nhưng mà phản ứng không mãnh liệt như nồi sắt, ngược lại dao phay thì rất im lắng không hề làm khó hắn.

Trong nhà Tô Dạ không có mỡ, nhưng mà cá rất mập, hắn chà chà sát đáy nồi, chút ít mỡ cá chảy ra, sau đó chỉnh cho lửa nhỏ dùng luôn mỡ cá chiên sơ, lớp ngoài xém vàng rồi bỏ nồi hầm canh, như vậy mùi vị sẽ càng ngon hơn.

Một lúc sau, Tô Dạ rắc lên một ít rau thơm, chăm chú gỡ sạch xương cá ra, sau đó múc cả canh và cá và trong cái bát gốm sạch sẽ, cẩn thận bưng vào trong phòng.

"Mẫu thân, canh cá con vừa nấu xong, người mau nếm thử đi."

Mẫu thân ngồi ở bên giường, muốn tự mình cầm bát, chẳng qua lại không lay chuyển được Tô Dạ, vừa cảm thấy xin lỗi lại mang theo sự vui mừng để cho Tô Dạ đút cho mình, bát canh cá thơm ngon sưởi ấm cả tinh thần và thể xác ốm yếu của nàng.

"Cũng đâu phải là ta không thể nhúc nhích được, con đó, bây giờ đúng là không nói được con!"

Tô Dạ không để ý đến lời trách mắng của mẫu thân, trái lại còn rất thích mẫu thân trò chuyện với mình như thế này, bởi vì chỉ có thế thì Tô Dạ mới có thể cảm giác được giá trị và ý nghĩa tồn tại của chính mình.

"Tô Dạ, thật sự là ta liên lụy con. . ."

Mặt Tô Dạ liền biến sắc, trong lòng đau xót nói: "Mẫu thân, sau này người tuyệt đối không được nói những lời như thế này nữa, nếu không phải trước kia mẫu thân trải qua bao cực khổ nuôi lớn con, thì sao có thể vất vả đến mức bệnh lâu không khỏi."

"Tuy nói như thế, nhưng ta cũng không phải là. . ."

"Mẫu thân!"



"Tô Dạ. . ."

"Mặc dù con nhỏ, nhưng mà con cũng biết phụng dưỡng mẫu thân là lẽ hiển nhiên, hiếu kính mẫu thân là đạo lý luân thường của đất trời, nếu như con vứt bỏ mẫu thân ở chỗ này, chẳng phải con đây ngay cả súc sinh cũng không bằng ư!"

Mẫu thân nghe mà rơi lệ, đầu tiên là căm phẫn, tiếp đó là chua xót, cuối cùng hóa thành vô tận vui mừng và yên tâm, được như thế còn cầu gì hơn, Dương Hoa từng cho rằng mình nữ nhân tuyệt vọng nhất bất hạnh nhất trên đời này, nhưng mà sau khi gặp được Tô Dạ, hết thảy đều thay đổi, mặc dù cuộc sống vẫn rất khốn khổ, nhưng mà trái tim lại vẫn kiên cường sống sót.

Tám năm trước, bởi vì làm ăn thất bại, Dương Hoa và trượng phu chuyển đến thôn trang này, vốn là Dương Hoa cảm thấy không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần trượng phu ở bên cạnh nàng, cho dù trời sập xuống, hai người cũng có thể cùng nhau gánh vác.

Mặc dù cuộc sống hơi khốn khổ một chút, nhưng cũng yên vui ấm cúng, chỉ đáng tiếc là đây chỉ là một mình Dương Hoa tình nguyện, trượng phu của Dương Hoa - Lý Chương Trạch lại hết sức không cam lòng với hiện tại, mỗi ngày mỗi đêm đều lao lực ra sức suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể trở lại như lúc xưa, đau khổ một năm, rốt cuộc hắn cũng chờ được đến cơ hội mà chính mình tha thiết ước mơ, đồng thời, ngày ấy cũng là ngày mà cơn ác mộng của Dương Hoa bắt đầu.

Lý Chương Trạch còn chưa đến ba mươi diện mạo trắng nõn, một thân dáng vẻ thư sinh, nhưng mà đầu óc linh hoạt, rất giỏi a dua nịnh hót, thật sự rất khiến người khác ưa thích, hắn biết được thành trấn gần đây có một nhà đại thương hào chạy thương, liền đi thử vận khí một chút, chủ quản chạy thương rất hài lòng với Lý Chương Trạch, cố ý dẫn Lý Chương Trạch trở về chủ thành để phát triển, sau khi về nhà Lý Chương Trạch hưng khởi kể lại chuyện này với Dương Hoa, mặc dù Dương Hoa không quá ao ước giàu sang, nhưng nơi Lý Chương Trạch đi chính là nơi nàng ở.

Mỗi tuần Lý Chương Trạch tới thành trấn một lần, đến lần thứ tư đi tới thành thành trấn thì hắn bắt đầu có điểm khác thường, bỗng nhiên trở nên mất kiên nhẫn với Dương Hoa, Dương Hoa còn an ủi Lý Chương Trạch, hỏi han hắn có phải là chuyện làm ăn xảy ra vấn đề gì không, hay là gặp phải khó khăn gì, sau đó còn vô cùng chân thành nói rằng mình một lòng theo hắn cả đời.

Nhưng càng như vậy, Lý Chương Trạch lại càng tức giận, tiện tay cho Dương Hoa một cái tát, người trượng phu vẫn luôn hiền lành dịu dàng ở trong ấn tượng của Dương Hoa vẫn chưa bao giờ thay đổi, hắn cũng chưa bao giờ đánh nàng, thế nên hành động của hắn lúc đó khiến cho Dương Hoa ngây người như phỗng, không biết làm sao, mà Lý Chương Trạch lại như bị ma xui quỷ khiến, không thèm liếc mắt nhìn Dương Hoa một cái liền đóng sập cửa đi ra khỏi nhà.

Dương Hoa hoàn toàn không biết ứng đối như thế nào trước tình huống này, cứ thế bụm mặt ngồi bệt dưới đất đến đêm khuya, cho tới khi trong bụng truyền đến cơn đau, nàng mới cuống quít đứng dậy, vốn là hôm nay còn muốn nói cho Lý Chương Trạch chuyện mình đã có thai hơn một tháng rồi, nhưng nào nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, Dương Hoa vô lực ngồi ở bên giường, bất lực chảy xuống nước mắt, tủi thân tựa như một cô nhi đã mất đi tất cả.

Ngày từng ngày cứ thế trôi qua, thậm chí đã qua hai tháng, Lý Chương Trạch vẫn chưa từng về nhà, lần đầu tiên Dương Hoa thấy trượng phu có hành động khác thường như thế, mặc dù nàng rất lo lắng, nhưng mà nàng lại càng không muốn khiến cho trượng phu thêm phiền toái, thế nên mỗi ngày nàng đều chuẩn bị món ăn nóng hổi đợi chờ trượng phu trở về.

Cuối cùng không phụ kỳ vọng của nàng, cổng gỗ rốt cuộc cũng bị gõ vang, sau đó nàng mở cổng ra, chỉ có điều đó không phải là trượng phu, mà là một người xa lạ nàng chưa từng thấy bao giờ.

"Ngươi là thê tử của Lý Chương Trạch?" Người xa lạ gọn gàng dứt khoát cất tiếng hỏi.

"Vâng, xin hỏi ngài là. . ."

Người xa lạ bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn không giống như là người lương thiện, Dương Hoa bỗng có dự cảm bất thường, nhưng nghĩ đến thai nhi trong bụng, một loại lực lượng khó có thể nói thành lời bỗng tràn đầy toàn thân.

"Lý Chương Trạch đi tới chủ thành nhậm chức tại thương hội Vạn Bảo, bắt đầu từ hôm nay ngươi không còn là thê tử của Lý Chương Trạch nữa."



Dương Hoa trợn tròn mắt nhìn cái người xa lạ trước mắt, nàng không thể nào tin được đây là sự thật!

Nàng không muốn tin tưởng đây là sự thật, nàng như phát điên túm lấy tay áo của cái người xa lạ kia, lớn tiếng chất vấn: "Không thể nào, hắn sẽ không bỏ lại ta, chúng ta. . . Hài tử của chúng ta còn chưa ra đời mà. . ."

"Hài tử?"

Lúc này người xa lạ kia mới chú ý tới cái bụng hơi nhô ra của Dương Hoa, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, hẳn là nhị tiểu thư còn không biết chuyện này, như vậy. . . Chẳng qua cẩn thận cân nhắc một phen, hắn vẫn thở dài một hơi.

"Chỉ có thể trách số mệnh của đứa nhỏ này không tốt mà thôi. . ."

Người xa lạ khẽ lay động bả vai hất văng Dương Hoa ra, ngay sau đó nhanh như gió táp điểm ba phát lên bụng Dương Hoa, Dương Hoa ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt liền cảm giác bụng quặn đau từng trận, trong lòng kinh hãi.

"Ngươi làm cái gì! Ngươi đã làm gì hài tử của ta. . ." Dương Hoa ôm bụng cố nén đau đớn.

"Vì bảo vệ một cái mạng của ngươi, thế nên chỉ có thể hy sinh hài tử của ngươi."

"Hài tử của ta làm sao?" Lúc này Dương Hoa sợ hãi tột cùng, giống như toàn thân bị đêm tối giam cầm, bất lực mà bàng hoàng.

Người xa lạ kia không muốn nhiều lời, dùng cán dao đánh ngất Dương Hoa, bế Dương Hoa lên đặt ở trên giường, sau đó đút cho nàng một viên thuốc.

Ban đêm Dương Hoa tỉnh lại, giống như đã biết được gì đó, đần độn, như điên như dại chạy đến bên dòng suối nhỏ ở ngay cần cửa thôn.

Mặc dù là mùa hè, nhưng nước suối ban đêm cũng lạnh như băng, chẳng qua Dương Hoa không hề cảm nhận được, thân chưa chết tâm đã chết trước, đi từng bước từng bước đến nơi nước sâu nhất, nước suối lạnh như băng dần dần vượt qua mắt cá chân, vượt qua gối đắp, vượt qua vòng eo, vượt qua trước ngực, giống như chỉ thiếu vài bước nữa là sẽ thật sự được giải thoát.

Dương Hoa đột nhiên tỉnh táo lại, con ngươi vô thần cũng tỉnh táo lại, bởi vì nương theo ánh trăng nàng thấy được một thứ đυ.ng vào trên thân của chính mình.

Một cái nôi ướt đẫm, một đứa trẻ sơ sinh lặng thinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »