Tất cả tu sĩ đều ngây người như phỗng, thoáng chốc còn chưa tiêu hóa được cái kết quả này.
"Rốt cuộc thì sư đệ ngươi là tạp tu hay là thể tu?"
Cuối cùng Phùng Lãng cũng lộ ra nụ cười đắc ý đáp: "Là gì cũng đâu có quan hệ gì?"
Chỉ dùng kiếm pháp và nắm đấm là không thể thắng cũng không thể tránh thoát trận nổ khủng khϊếp của hỏa phù, nhưng khi Tô Dạ có da đồng thi triển kiếm pháp, thì cũng chẳng đơn giản là một cộng một lớn hơn hai.
Giờ khắc này không có ai chú ý tới rằng ở bên cạnh có một đệ tử đã đi lên đài diễn võ, đầy mặt khϊếp sợ mừng rỡ tự nhủ: "Không uổng công chúng ta đợi hơn mười năm, rốt cuộc cũng gặp được hạt giống tốt!"
Tô Dạ nhìn tu sĩ có số tuổi khá lớn, tinh thần phấn khởi dị thường trước mắt, có phần không hiểu cho lắm, rõ ràng là Sở Thần Dương thua, vì sao lại hứng khởi như vậy?
Thậm chí là tên đệ tử này đã khóc chảy nước mắt, rốt cuộc cũng khiến các đệ tử khác chú ý tới.
"Đây là ai vậy?"
"Làm sao lại khóc thành cái dạng kia?"
Người đệ tử vừa mới đã Sở Thần Dương dậy tiến tới hỏi thăm tình huống một chút: "Vị sư huynh này. . ."
Bịch một tiếng trong nháy mắt, tên đệ tử này bị đánh bay xa mười thước, nằm trên mặt đất đau đớn còng lưng, trong miệng không ngừng phun ra máu.
Tên đệ tử đả thương người kia không thèm để ý đến người đệ tử vừa bị đánh bay, mà lại trực tiếp chụp vào bả vai Tô Dạ.
Người phản ứng nhanh nhất chính là Phùng Lãng, hắn đạp mạnh bước chân xuống đất phóng thẳng tới trước người Tô Dạ, tung ra một quyền đánh lên lòng bàn tay người nọ.
Kẻ bắt người thấy Phùng Lãng ra quyền ngăn trở, thì vẫn không hề lùi bước, ngược lại còn hóa chưởng thành quyền cứng đối cứng với Phùng Lãng, người ở chỗ này đều cho rằng hắn điên rồi, một tên phù tu lại dám đối quyền với thể tu, sợ rằng cánh tay này sẽ bị phế đi rồi.
Ầm một tiếng, giống như là đao rìu mạnh mẽ va chạm, âm thanh ma sát chói tai khiến mọi người đau màng nhĩ, Phùng Lãng đã sớm nhận ra người này rất không bình thường, vì bảo vệ Tô Dạ nên hắn không hề nương tay, nhưng cho dù như vậy, Phùng Lãng vẫn không thể tin được, người bị đánh bay lại là chính mình.
Chẳng lẽ người này là cảnh giới Hóa Tinh? Cứ coi như là phù tu cảnh giới Hóa Tinh, thì cũng không thể có thể dùng một quyền đánh bay thể tu cảnh giới Ngưng Dịch, hơn nữa còn là Phùng Lãng mình đồng da sắt.
"Hắn không phải là Hạ Nam Bắc ư?"
Khúc Thành Thành không biết nên xử lý chuyện trước mắt này như thế nào, hắn biết Hạ Nam Bắc là ai, khi hắn còn bé Hạ Nam Bắc cũng là đệ tử cảnh giới Ngưng Dịch được bồi dưỡng trọng điểm trong môn, bây giờ cũng đã qua hơn mười năm, Hạ Nam Bắc vẫn là cảnh giới Ngưng Dịch, hôm nay hắn cũng đã hơn ba mươi tuổi.
Bây giờ Phùng Lãng cứng đối cứng với Hạ Nam Bắc lại bị đánh bay, hơn nữa còn không quay đầu lập tức muốn bắt Tô Dạ đi, thật sự là khiến cho hắn không hiểu ra sao, nhưng mà chuyện Tô Dạ bị bắt đi cũng phát sinh ở Trường Bạch môn, phát sinh ở trước mắt của mình, Hạ Nam Bắc còn là đệ tử trong môn, thế nên lúc này hắn phải chịu trách nhiệm.
"Các ngươi báo cho trưởng lão, trưởng lão nào cũng được, cái tên Hạ Nam Bắc này có điểm cổ quái, có khả năng là hắn ẩn tàng tu vi!"
Khúc Thành Thành khai báo xong lập tức phát hiện Phùng Lãng đã sớm đuổi theo, Khúc Thành Thành cắn răng một dậm chân cái một cũng móc ra hai tấm phong phù, ở dưới chân hóa thành hai đạo phong vân lướt đi rất nhanh, mặc dù không biết chuyện là thế nào, nhưng bản thân hắn là đệ tử Trường Bạch môn, ắt phải chịu trách nhiệm về chuyện xảy ra với Phùng Lãng và Tô Dạ ở Thạch Sơn môn.
Tô Dạ bị kẹp ở bên hông toàn thân không thể động đậy, hắn nhiều lần cố gắng phát lực tránh thoát, cho dù là da đồng cũng không thể công mà phải lùi.
Toàn thân Tô Dạ bị băng vải quấn cực kỳ chặt, băng vải này cũng không phải là băng vải bình thường, mà là băng vải đã được vẽ ký hiệu, giống như là chi chít tự phù phong ấn Tô Dạ.
"Ngươi là ai? " Tô Dạ không biết nên nói cái gì, nhưng mà hắn vẫn phải nói cái gì đó.
"Hạ Nam Bắc."
Tô Dạ tiếp tục hỏi: "Ngươi bắt ta làm cái gì?"
"Mặc dù đã đợi mười năm, nhưng coi như là may mắn, dù sao so với tuổi già cô đơn cả đời vẫn còn nhanh chán, ha ha ha ha ha!"
Hạ Nam Bắc không đáp lời, nhưng Tô Dạ cũng không có cách nào, hắn có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của Hạ Nam Bắc có phần bất ổn.
Một tiếng nổ ầm vang, Hạ Nam Bắc bỗng nhiên dừng lại, nhìn mặt đất vỡ vụn phía trước, còn có Phùng Lãng mặt xám mày tro.
"Không biết tiền bối muốn bắt sư đệ của ta đi tới nơi nào?"
Hạ Nam Bắc rất là thưởng thức đánh giá Phùng Lãng, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi cũng rất giỏi, đáng tiếc không phải là hạt giống."
Trên người Phùng Lãng không chỉ tản ra màu đồng xanh sáng bóng, mà còn từ từ thả ra linh uy màu hỏa hồng quấn quanh toàn thân, ma sát với không khí sinh ra hỏa tinh bốc cháy bùm bùm, giống như một thanh binh khí thiết huyết tắm rửa trui luyện ở trong ngọn lửa!
Sau đó Khúc Thành Thành cũng chạy tới, thấy Phùng Lãng một thân hỏa đỏ, hắn biết Phùng Lãng đã thật sự nổi giận, sợ rằng chuyện hôm nay không dễ xử lý rồi.
Khúc Thành Thành vẫn không muốn xung đột xảy ra, thế nên đưa ra lời chất vấn: "Hạ Nam Bắc, ngươi là đệ tử Trường Bạch môn, vì sao lại muốn bắt đi vị tiểu tu sĩ này?"
Hạ Nam Bắc mới hơn ba mươi tuổi, nhưng mà nếp nhăn trên mặt còn nhiều hơn mấy vị trưởng lão trên năm mươi tuổi, ánh mắt vốn là vô vọng sắp đυ.c màu cũng từ từ trở nên sáng lên, giống như là một thanh bảo đao bám bụi đã lâu, lại được lau chùi mài giũa sắc bén lần nữa.
"Tiểu cô nương không tồi, đáng tiếc ngươi cũng không phải là hạt giống."
Khúc Thành Thành bị gọi như thế thì sắc mặt rất xấu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Phùng Lãng, phát hiện căn bản là Phùng Lãng không chú ý đến mình, lúc này mới yên lòng lại.
Khúc Thành Thành đỏ mặt thẹn quá thành giận hô: "Hạ Nam Bắc, ngươi nhanh thả hắn ra đi."
"Đã nhiều năm như vậy, vì sao. . . Hả?"
Phùng Lãng trực tiếp ra quyền, hắn không muốn tiếp tục nói nhảm với cái nam tử thần kinh kia nữa, thấy Phùng Lãng ra tay, Khúc Thành Thành biết mình cũng phải ra tay.
"Ngươi không cần ra tay, sẽ dễ khiến Tô Dạ bị thương."
Phùng Lãng biết Khúc Thành Thành muốn giúp đỡ, nhưng mà có đôi khi công kích của phù tu không phân địch ta, thế nên lúc này một mình mình ra tay vẫn ổn hơn.
"Hạ Nam Bắc, có phải ngươi ẩn giấu tu vi rắp tâm hại người hay không?"
Khúc Thành Thành không thể động thủ chỉ có thể đầy lo lắng đứng ở một bên, không ngừng dùng ngôn ngữ để quấy nhiễu Hạ Nam Bắc.
"Hạ Nam Bắc, môn phái dạy ngươi nuôi ngươi hơn mười năm, hôm nay ngươi lại bôi đen môn phái, ngươi sờ lên ngực của mình đi, rốt cuộc ngươi có còn lương tâm nữa hay không?"