Chương 22: Thực chiến mới là đạo lý đúng đắn (2)



Bấy giờ Ngưu Hiểu Thanh ngã xuống đất mới có chút phát ngốc nhìn Tô Dạ, một quyền này không quá hung ác, mà mục đích chủ yếu là vì làm mình ngã xuống, sau đó Tô Dạ có thể chiếm cứ tiên cơ liên tục công kích.

“Đa tạ, Ngưu sư huynh.”

Tuy Ngưu Hiểu Thanh kiêu ngạo, nhưng cũng không phải người không biết chịu thua, đứng dậy rộng rãi nói: “Tô sư đệ quả nhiên phi phàm, là ta thua.”

Dùng chiêu thức ban đầu của mình đánh bại mình, Ngưu Hiểu Thanh biết biện luận phản bác thế nào đây?

“Ngưu sư huynh, ta cảm thấy quyền của ngươi có chút vấn đề.”

Ngưu Hiểu Thanh trợn mắt thật to nói: “Có vấn đề gì?”

Tô Dạ thuận miệng nói: “Ngưu sư huynh ra quyền rất lâu, tuy lực lượng rất lớn, nhưng tốc độ có chút chậm.”

Ngưu Hiểu Thanh nhướng chân mày, hắn biết rõ Tô Dạ nói không sai, nhưng mà cái này có vấn đề gì ư?

“Ngưu sư huynh nắm giữ tiết tấu ra quyền rất tốt, cho nên rất dễ né tránh.”

Rất nhiều đệ tử ở đây đều không khác Ngưu Hiểu Thanh là mấy, bởi vì 《Toái Thạch Quyền 》 là quyền pháp tương đối chú trọng lực đạo, mọi người tu luyện cũng không có vấn đề gì.

Không riêng gì Ngưu Hiểu Thanh, rất nhiều người đều xông tới muốn nghe vấn đề mà Tô Dạ nói là ở đâu.

“Quyền rất nặng, mỗi một quyền đều có khe hở rất nhỏ nhưng giống nhau, cho dù không tiếp được quyền này, cũng biết khi nào quyền tiếp theo nào sẽ đánh ra, cho dù không thấy rõ ràng hướng của quyền tới, nhưng biết kéo dãn khoảng cách thì không sao cả.”

Tô Dạ nói vấn đề này làm mọi người cũng ý thức được, một khi tiết tấu công kích bị gián đoạn, rất dễ dàng bị đối phương khống chế chủ động.

“Quyền pháp của Ngưu sư huynh hẳn là cương mãnh tấc kính, huynh chú ý đột nhiên bùng nổ, hoặc thỉnh thoảng thay đổi tiết tấu cũng có thể sinh ra hiệu quả bất ngờ, vì vậy ta bắt chước được quyền pháp của Ngưu sư huynh chính là như thế.”

Không chỉ Ngưu Hiểu Thanh, rất nhiều đệ tử nhập môn đều đang cân nhắc, thủ đoạn công kích cuối cùng của Tô Dạ là quét chân thật nhanh, sau đó tạo sơ hở từ trọng tâm Ngưu Hiểu Thanh không ổn, rồi tung quyền vào Ngưu Hiểu Thanh.



Lúc này Phùng Lãng đứng ra nói: “Tô Dạ nói đều không phải là vấn đề của công pháp, mà là cường điệu công phòng ứng biến trong chiến đấu, không phải nhất định dũng mãnh là được, đôi khi chậm một chút nhu hòa một chút sẽ sinh ra hiệu quả đặc biệt.”

Cuối cùng mọi người đã biết vì sao Tô Dạ có thể nói ra mấy vấn đề này, rõ ràng chính là thiên phú trong chiến đấu, Tô Dạ chỉ học qua túy thân, nhưng lần đầu tiên thực chiến lại có thể đả đảo Ngưu Hiểu Thanh, sau khi Tô Dạ chỉ ra vấn đề trong quyền pháp của Ngưu Hiểu Thanh, mọi người mới hiểu được Tô Dạ thắng không phải vì may mắn, nếu hai người tỷ thí thêm một lần nữa, chắc chắn vẫn là Tô Dạ thắng.

Các vị đệ tử bắt đầu vây lại tham thảo sôi nổi, bọn họ nhiệt tình như lửa giống như đặt mình trong ngày hè, sau đó lôi kéo Tô Dạ tỷ thí thống khoái một ngày, bất kể Tô Dạ thắng hay thua thì hắn đều học tập được rất nhiều, mà mọi người càng học được nhiều ý tưởng mới mẻ phá vỡ suy nghĩ cố hủ từ trên người Tô Dạ.

Buổi tối Tô Dạ trở lại chỗ ở Vương Cương, nói cho Vương Cương về thu hoạch hôm nay.

“Ngươi biết vì sao ta không truyền thụ công pháp Thể Tu cho ngươi, mà trực tiếp cho ngươi đến Diễn Võ Đường thực chiến với đông đảo sư huynh không?”

Một ngày nay Tô Dạ thực chiến không những học được kỹ xảo trong chiến đấu, mà hắn còn biết dụng ý của Vương Cương.

“Sư phụ không muốn ta bị công pháp trói buộc, mà muốn ta phát huy sức sáng tạo của mình nhiều hơn.”

Vương Cương gật đầu vừa lòng nói: “Chiến đấu không phải so đấu về thể lực ai trụ được ba ngày ba đêm, rất nhiều trận chiến đều được kết thúc trong chớp nhoáng, phán đoán trong nháy mắt có thể quyết định thắng bại, thậm chí là sinh tử, đôi khi phản ứng theo bản năng còn đi trước suy nghĩ.”

Đây là phương thức Vương Cương dạy dỗ đệ tử, Tô Dạ là đệ tử đầu tiên của Vương Cương, ông cho rằng bề ngoài Tô Dạ có chút trầm mặc quái gở, nhưng có được sức tưởng tượng vô cùng phong phú, năng lực tiếp thu cái mới mẻ và năng lực thích ứng cũng rất mạnh, không bám vào một khuôn mẫu dạy dỗ sẽ có lợi cho Tô Dạ trưởng thành hơn.

“Sư phụ, đồ nhi có một chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?”

“Đồ nhi và Sở Thần Dương có hẹn chiến ở Trường Bạch Môn.”

Tô Dạ nói sự việc lần đó trở về phát sinh xung đột với Sở Thần Dương, sau đó hẹn chiến với hắn ta cho Vương Cương nghe không thiếu một câu, rồi an tĩnh nhìn Vương Cương.

Vương Cương nghe xong cười ha hả: “Làm vậy là tốt lắm! Đây mới là đệ tử của Thạch Sơn Môn ta, đây mới là đệ tử của Vương Cương ta.”



Tô Dạ biết hẹn chiến có chút lỗ mãng, có điều phản ứng của Vương Cương làm Tô Dạ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

“Chiến, khẳng định phải chiến, có điều nghe ngươi nói Sở Thần Dương kia đối mặt với lão Lý còn có chút kiêng kị, hẳn là tới Thôn Khí Cảnh, tuy rằng ngươi cũng tới Thôn Khí Cảnh, nhưng hẳn là hắn ở cảnh giới này lâu hơn ngươi……”

Vương Cương nhìn Tô Dạ, trong mắt sáng ngời có thần nói: “Có điều chiến đấu không chỉ xem mỗi cảnh giới cao thấp, hôm nay chắc ngươi cũng ý thức được điểm này rất rõ.”

Tô Dạ yên lặng gật đầu, cuối cùng Vương Cương xoa đầu Tô Dạ nói: “Nửa năm sau, chờ ngươi nắm giữ nhiều kỹ xảo chiến đấu thì tới cửa khiêu chiến.”

Từng ngày từng ngày túy thân, thực chiến.

Từng đêm từng đêm cố thần, dưỡng hồn.

Nửa năm sau Tô Dạ đã nắm giữ tinh túy của 《 Toái Thạch Quyền 》 và 《 Thác Cốt Chỉ 》, đệ tử tỷ thí với Tô Dạ nếu bị Tô Dạ tiếp cận, như vậy rất nhanh sẽ bị Tô Dạ khóa khớp xương không thể động đậy, sức lực trong người cũng không chỗ để dùng.

Mà Toái Thạch quyền của Tô Dạ lúc nhanh lúc chậm, rất dễ dàng làm đối thủ xuất hiện ngộ nhận, sau khi Tô Dạ bắt lấy sơ hở tiếp cận, uy lực của Thác Cốt Chỉ lại gia tăng.

“Tô sư đệ.”

“Phùng sư huynh.”

“Nghe Tô sư đệ muốn đến Trường Bạch Môn thực hiện hẹn chiến, sư thúc Vương Cương phó thác ta đi với ngươi.”

Tô Dạ vô cùng cảm động và vui mừng, không ngừng nói lời cảm tạ.

“Có điều đừng nóng nảy, Tô sư đệ ngươi hẳn là vẫn chưa hiểu biết phương thức chiến đấu của Phù Tu nhỉ?”

Tô Dạ biết ý tốt của Phùng Lãng, tuy hắn đã giao lưu tham thảo với Kiếm Hồn từ sớm, hơn nữa đã có ứng đối, cho nên mới học 《 Thác Cốt Chỉ 》 mà không phải 《 Phích Lịch Thối 》 hung ác hơn.

Phùng Lãng hiếm khi nghiêm túc nói: “Chỉ còn mười ngày nữa, kế tiếp ngươi chuẩn bị chiến đấu với Phù Tu cho tốt, chúng ta cũng không sợ hãi, nhưng cũng không được khinh thường.”