Nguồn: Thánh Thiên Tiên Vực
----------------------
Cơm chiều qua đi, ngoại trừ việc Tô Dạ nói cho Dương Hoa chuyện về Tu Lạc Hoàn, còn trấn an Dương Hoa, người trấn trên sẽ không vào trong thôn tìm Dương Hoa gây phiền toái, hiện tại cũng không cần đến y quán ở trấn trên, mỗi ngày chỉ cần tu dưỡng bình thường là đủ rồi.
“Vương thúc, thật sự cảm ơn thúc đã chăm sóc mẫu thân trong mấy tháng nay, thế nên……”
“Là việc nên làm, là việc nên làm…… Vậy mẫu thân ngươi hết bệnh rồi, ta không ở đây thêm nữa.”
Chính Vương Lâm cũng nói không rõ hắn đang cao hứng hay là thất vọng, Dương Hoa khỏi bệnh đương nhiên hắn phải vui vẻ đến không chịu được, nhưng này cũng đồng nghĩa với Dương Hoa không cần hắn chăm sóc nữa, cho nên Vương Lâm cũng dứt khoát, đứng dậy muốn rời đi.
“Trên người của ngươi đều là vết thương, đã trễ thế này còn muốn đi đâu?”
Vương Lâm nhìn Dương Hoa cười ngây ngốc: “Không có việc gì, ngày mai là sẽ tốt thôi.”
Dương Hoa nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Vương Lâm bèn phỉ nhổ: “Tên ngốc nhà ngươi còn không mau nằm lại đây.”
Vương Lâm giật mình lập tức đáp: “Ta đã đồng ý với Tô Dạ, buổi tối không thể vào nhà, ta ngủ ở trong viện là được rồi.”
Dương Hoa thấy bộ dạng Vương Lâm như vậy thì giận sôi máu mắng: “Tên ngốc nhà ngươi, như thế này sao có thể ngủ ở ngoài, nếu miệng vết thương bị nghiêm trọng hơn thì sao bây giờ?”
Tô Dạ cảm thấy cao hứng cho mẫu thân từ đáy lòng, quả nhiên hắn không nhìn lầm Vương Lâm, mấy tháng nay Vương Lâm chăm sóc mẫu thân cẩn thận tỉ mỉ, đặc biệt là xung đột ở trấn trên, Vương Lâm bảo vệ Dương Hoa phía sau, rõ ràng hắn thấy được khủng hoảng ở trong mắt Vương Lâm, hắn biết cũng có lúc Vương Lâm sợ hãi, nhưng mà Vương Lâm sợ hãi Dương Hoa bị thương hơn, cho nên Tô Dạ mới yên tâm để mẫu thân và Vương Lâm ở bên nhau.
“Mẫu thân, đêm nay ta và Lý sư huynh dừng chân ở trấn trên, bởi vì sáng mai phải khởi hành về Thạch Sơn Môn, Vương thúc thúc cứ dưỡng thương trước đi, lúc này nên để mẫu thân chăm sóc thúc.”
Dương Hoa nghe Tô Dạ nói thế gương mặt đỏ bừng, nhờ dưới ánh nến nên không thấy được rõ ràng, còn Vương Lâm lại rất vui mừng nói: “Không quan trọng không quan trọng, Tô Dạ ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt, còn mẫu thân ngươi cứ yên tâm giao cho ta là được.”
Tô Dạ lên xe đi xa, nhìn ánh nến dần dần mơ hồ trong sân, còn có mẫu thân đỏ mặt quở trách Vương Lâm, cuối cùng khiến cơn hậm hực trong lòng Tô Dạ trong nhiều năm qua tiêu tán không ít, phảng phất như trọng lượng mà thế giới này vẫn luôn đè ở trên người hắn đã nhẹ đi rất nhiều.
Ngày hôm sau khởi hành về Thạch Sơn Môn, Tô Dạ hoạt bát hơn hẳn ngày thường, lão Lý không có cảm giác gì, nhưng mà các sư huynh đệ nhìn thấy Tô Dạ trở về lại cảm nhận được điều đó rất rõ.
“Tô Dạ, ta phát hiện gần đây ngươi nói chuyện nhiều lên?”
“Hay là sư đệ về nhà xem mắt?”
“Sư huynh, nào có ai bảy tuổi đã xem mắt?”
“Ngươi chưa thấy qua việc làm thông gia từ bé à, sư huynh ngươi đây đã có thông gia từ bé, hơn nữa còn là hai người!”
“Sư huynh ngươi đừng lừa dối chúng ta……”
Nhìn thấy sư huynh đệ khó có khi trêu chọc chính mình, trong lòng Tô Dạ vui vẻ nói không nên lời, bệnh của Dương Hoa chính là bệnh của Tô Dạ, Dương Hoa hết bệnh cũng tương đương Tô Dạ khỏi bệnh, Tô Dạ trở về tu luyện kiếm quyết cơ sở một tháng lại có tiến bộ vượt bậc, ngay cả Thể Tu gần như không luyện Phi Kiếm Quyết cũng bắt đầu học tập.
Ngay từ đầu Phùng Lãng sợ Tô Dạ nóng vội, sau lại phát hiện Tô Dạ luyện kiếm quyết cơ sở vững chắc trầm ổn, thậm chí còn tinh tế hơn mình tu luyện, tuy rằng tu luyện Kiếm Tu và tu luyện Thể Tu là hai việc khác nhau, có điều kiểu tu luyện chuyên chú tinh tế lại không mất linh hoạt, đồng thời có thể tu luyện Thể Tu.
Không đến nửa năm, thậm chí Tô Dạ có thể thay thế Phùng Lãng diễn luyện kiếm quyết cơ sở, bất kể là đệ tử vừa nhập môn, hay là lão nhân mới của Tạp Tu Đường, không có bất kỳ ý kiến gì với việc Tô Dạ diễn luyện dạy học, bởi vì thậm chí Vương Cương xem qua kiếm quyết cơ sở của Tô Dạ còn cho rằng hắn đã vượt qua Phùng Lãng, hơn nữa thái độ luyện kiếm không chút cẩu thả cũng được rất nhiều người tán dương.
Tuy rằng còn chưa có chính thức nhập môn, nhưng Tô Dạ đã được cấp cao trong môn phái coi trọng, mà thúc đẩy điểm này ngoại trừ việc bản thân Tô Dạ biểu hiện ưu tú ra, còn có trưởng lão Vương Cương tán thưởng, thêm Phùng Lãng - người trẻ tuổi xuất sắc nhất một thế hệ cật lực đề cử.
Cuối cùng Thạch Sơn Môn quyết định để Tô Dạ nhập môn trước, làm Tạp Tu một năm chỉ là cái cớ mà tu luyện kiếm quyết can bản, mức độ hiểu biết về thế giới, hay khảo sát tôi luyện tâm tính, bất kể là điểm nào Tô Dạ đều khiến người khác vô cùng vừa lòng.
“Tô Dạ, sư môn chuẩn bị cho ngươi nhập môn trước.”
Lúc nghỉ trưa Ngưu Tráng Tráng đi tìm Tô Dạ, sau đó nói với Tô Dạ về chuyện sư môn cho Tô Dạ nhập môn, tuy rằng người phá cách nhập môn không phải không có, nhưng từ tám trăm năm trước tới nay Tô Dạ là người đầu tiên, còn người lúc trước chính là Phùng Lãng.
Tô Dạ không có cự tuyệt, bởi vì từ khi Tô Dạ trở về nhà đã cảm nhận được rõ ràng, bất kể là ở nơi nào thì người ta luôn lấy thực lực làm đầu, tuy rằng hắn không thích như vậy, có điều vũ lực có thể giải quyết phần lớn mọi chuyện, hắn muốn bảo vệ mẫu thân, dù ở bất kỳ thời điểm gì hay bất kỳ địa điểm nào.
Sư huynh đệ của Tạp Tu Đường chỉ có hâm mộ không có ghen ghét, trừ bỏ chúc mừng Tô Dạ còn có chút chọc ghẹo không tha, bởi vì không phải tất cả Tạp Tu đều có thể trải qua khảo hạch chính thức nhập môn, sau khi chính thức nhập môn cũng không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành cường giả như ý nguyện.
Không có người nguyện ý cả đời tầm thường, nhất là nam nhi sinh ra phải làm người hào kiệt.
Tuy nhìn qua thì Thể Tu tục tằng phóng khoáng, nhưng nghi thức nhập môn rất phức tạp lại được mọi người cực kỳ chú ý, cuối cùng cả quá trình mất gần nửa ngày, từ sáng sớm đến giữa trưa, Tô Dạ không chút trì hoãn được Vương Cương thu làm đệ tử nhập môn
Bệnh của mẫu thân đã được chữa khỏi, nên Tô Dạ không còn chấp nhất với Dược Tu nữa, mà dốc toàn tâm toàn lực vào chuyện tu luyện Thể Tu, hắn đã quen thuộc kiếm quyết căn bản nên cũng không tiếp tục đặt tinh lực ở trên Kiếm Tu nữa.
Những cái này đều là Đông Phương Khải Dương tham thảo đủ loại Kiếm Hồn mà có, hiện giờ Tô Dạ là lựa chọn thích hợp nhất
Nếu Tô Dạ một mực tu luyện kiếm pháp để hắn ở trong Thể Tu, Đông Phương Khải Dương đánh mất năng lực thần minh, Kiều Bạch và Ngô Việt không kịp lựa chọn ba ngàn kiếm các trong kiếm quyết thì chỉ có thể tạm thời từ bỏ trước.
Có điều Tô Dạ tu luyện Thể Tu cũng có rất nhiều chỗ tốt, tuy Kiếm Tu ở gần có thể dùng ngự kiếm, ở xa thì dùng phi kiếm, nhưng nói riêng về cường độ tu luyện trong môn phái thì nó cũng chỉ mạnh hơn Phù Tu một chút, Kiếm Tu thích kiếm như mạng, mà tinh túy của Kiếm Tu cũng trong hồn phách.
Nếu Tô Dạ có thể không ngừng rèn luyện thân thể, vậy khuyết điểm duy nhất của Kiếm Tu cũng xem như được bù đắp, không cần chờ đến Đông Phương Khải Dương khôi phục thần minh, chỉ cần hắn có thể trả lại một ít mảnh nhỏ trong hồn phách, đủ để Tô Dạ vượt bậc ở trên kiếm đạo.
Tuy Kiều Bạch có chút bài xích kiểu song tu này, nhưng thời đại đã thay đổi, nếu Kiếm Tu muốn lặp lại huy hoàng năm đó, chỉ sợ cũng cần vứt bỏ một ít quan niệm truyền thống cũ kỹ.
Thạch Sơn Môn, một cái tên có vẻ cứng rắn, giống như ngọn núi đá, nhưng nó không đủ hùng vĩ cũng không đủ nguy nga, chỉ là một hòn đá cực lớn không ngừng tích lũy, nên phong cảnh xung quanh rất độc đáo.
Tạp Tu Đường chỉ ở dưới chân núi đá, Sơn Môn chân chính ở phía trên sườn núi, nơi đó mới là nơi Thể Tu chân chính tu luyện, cũng là thế giới Tô Dạ sắp khởi hành bước vào tu luyện.
Vương Cương nhìn Tô Dạ quỳ lạy trước người mình, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa rất ngưng trọng hỏi: “Trận đồ tu luyện gian nan khó khăn hơn người thường tưởng tượng rất nhiều, thế giới ngươi tu luyện hơn xa thế giới phàm nhân có thể so sánh, càng theo đuổi cảnh giới cao sẽ càng si mê và thống khổ không thể tự kềm chế, chỉ cần khẽ vô ý sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cái loại tàn khốc này không phải hiện tại ngươi có thể cảm nhận được, Tô Dạ, không phải đệ tử nào ta cũng nói như vậy, bởi vì ta dự cảm ngươi sẽ trở thành người như vậy, cho nên ngươi nguyện ý bước vào con đường tu luyện bất quy này không!”
Lời Vương Cương nói có một loại trầm trọng không diễn thành lời, Tô Dạ biết Vương Cương không hề khoa trương, có điều trước khi chân chính hiểu biết tu luyện, Tô Dạ cũng đã nhận thấy được thế giới tàn khốc, bất kể mẫu thân trải qua, hay là Kiếm Hồn kể ra.
“Đệ tử Tô Dạ, không oán không hối hận!”