Công hiệu của Tu Lạc hoàn là chữa trị cho cơ thể con người, hơn nữa còn chủ yếu trị liệu những mối tai họa ngầm, mỗi năm đệ tử nhập môn cũng chỉ được phát ba viên, bởi vì đệ tử thể tu nhập môn thường xuyên rèn luyện thân thể, hơi bất cẩn một chút là sẽ bị tổn thương trong ngoài, Tu Lạc hoàn có tác dụng rất tốt, mà Ngưu Hiểu Tráng lại chia một viên Tu Lạc hoàn quý giá này cho mình.
Tô Dạ nắm chặt hộp gỗ đàn hương trong tay, nhìn Tu Lạc hoàn được đặt trên tấm vải mềm màu đỏ, nội tâm kích động đến mức không thể diễn tả thành lời, ngay cả thân thể cũng không kìm được run rẩy.
"Phùng sư huynh, ta. . ."
"Ngươi nhớ kỹ, không phải ai cũng được như thế, bởi vì chúng ta thích ngươi, thế nên coi trọng ngươi, ngươi cứ coi như là chúng ta là thu mua lòng người đi, thế nên ngươi nhất định phải trở thành thể tu!"
Tô Dạ lại cảm nhận được sức hút từ nhân cách của thể tu, ngay cả thu mua lòng người cũng bá đạo trực tiếp đến mức này, hơn nữa Tô Dạ hắn cũng tuyệt đối cam tâm tình nguyện bị thu mua.
"Ngày mai ta sẽ sai người đưa ngươi về nhà, ngươi yên tâm là sẽ rất nhanh, qua lại nhiều nhất bảy ngày, chẳng qua nhà có luật nhà, môn cũng có môn quy, ngươi về nhà lần này sẽ bị trừ gấp đôi thời gian xuống núi mỗi tháng, sau khi trở về, trong vòng nửa năm ngươi sẽ không có cơ hội xuống núi nghỉ ngơi thư giãn."
Phùng Lãng dặn dò mấy câu liền rời đi, lúc này chỉ còn Tô Dạ đang kích động không thôi, chỉ sợ là đêm nay hắn khó có thể ngủ được rồi.
"Thể tu tuy là rất ngu, nhưng được cái tính tình rất là thuần phác."
"Ui, bây giờ còn khen thể tu nữa cơ, miệng của ngươi chắc chắn là còn lợi hại hơn cả kiếm của ngươi. . ."
Bất kể Kiều Bạch và Ngô Việt có ầm ĩ đến mức nào, thì vẫn không ảnh hưởng được đến Tô Dạ đang rơi vào trong hưng phấn cực độ.
Tô Dạ cẩn thận ôm hộp thuốc vào trong ngực, sợ đây là một tràng mộng ảo, sau khi tỉnh lại liền không tồn tại nữa.
Ngày hôm sau thức dậy, thoạt nhìn Tô Dạ vẫn rất không bình thường, tươi cười khúc khích cả buổi, ngay cả Đông Phương Khải Dương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Dạ, nhưng mà trong lòng hắn cũng cảm thấy cao hứng thay Tô Dạ, cũng thay Dương Hoa cảm thấy kiêu ngạo.
Dương Hoa là mẫu thân, truyền lại tất cả phẩm chất tốt đẹp nhất trên người mình cho Tô Dạ, bất kể là cách làm người hay là làm việc.
Từ sáng sớm tinh mơ Tô Dạ đã tỉnh lại, cũng có thể nói là Tô Dạ ngủ không đủ say, tâm trạng khẩn cấp khiến ngay cả kiếm hồn ở bên cạnh cũng cảm động lây.
Ngoài cửa xuất hiện một người xa lạ hắn chưa từng thấy, số tuổi thoạt nhìn khá lớn, hẳn là đã qua bốn mươi, nhìn vóc người và khí tức hẳn là một gã thể tu.
"Tô Dạ phải không, ta là người đánh xe Phùng Lãng tìm đến, nếu như ngươi đã chuẩn bị xong, vậy chúng ta mau chóng lên đường đi."
Căn bản là Tô Dạ không có chuẩn bị cái gì, mà chỉ cất dao phay vào bao, để lại Kiều Bạch và Ngô Việt.
"Làm phiền rồi."
Tô Dạ mới vừa bước ra ngoài cửa, Kiều Bạch vội vàng hô lên: "Sao ngươi không mang ta theo?"
"Ta chỉ về nhà đưa thuốc, sẽ nhanh chóng trở lại, mang theo bọn ngươi cũng bất tiện, hơn nữa về nhà còn mang theo cái nồi sắt cũng quá làm người khác chú ý rồi."
Lần này Tô Dạ không nói ra miệng, chỉ trao đổi với Kiều Bạch thông qua hồn tri, hơn nữa còn đáp lại như lời mà Kiều Bạch đã từng nói.
"Thư các Tam Thiên tiền bối. . ."
"Nếu mang ngươi đi, Ngô Việt sẽ rất cô đơn cho xem."
Nghe được lời của Đông Phương Khải Dương, nồi sắt giống như biến thành nồi đá không cách nào mở mồm . . .
Đôi mắt Tô Dạ tràn đầy tia máu, sau khi lên xe hắn vẫn rất phấn khởi, đây không phải là xe ngựa bình thường, hoặc là nói con ngựa này không bình thường.
Người đánh xe như nhìn thấu tò mò và nghi ngờ của Tô Dạ, rất là tự hào nói: "Hai con ngựa củata không phải chủng loại tầm thường, là đời sau của Bạch Linh mã phương Nam và Hãn Huyết mã phương Bắc kết hợp tạo thành, không chỉ cao lớn khỏe mạnh, tốc độ và sức chịu đựng cũng rất ưu tú."
"Chẳng trách Phùng sư huynh lại nói nhiều nhất bảy ngày là có thể trở về tới nơi. . ."
" Phùng sư huynh của ngươi hẳn là còn cho ngươi ở nhà qua đêm một ngày, ta cũng coi như là một gã thể tu, bây giờ trở thành người đánh xe của Thạch Sơn môn, bình thường Thạch Sơn môn cũng cần người vận chuyển chạy thương."
"Ta thấy có vẻ như tối qua ngươi ngủ không ngon giấc, ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, những thứ khác liền giao cho lão Lý ta là tốt rồi, chiếc xe ngựa này đã được phù tu khắc dấu hiệu có tác dụng giảm xóc, gần như là không cảm giác được chấn động."
"Vậy phải làm phiền Lý sư huynh rồi."
Tô Dạ kích động một đêm, tinh thần phấn khởi quá độ, sau khi ngồi lên xe sự mệt nhọc đột kích toàn thân, thoáng cái đã chìm vào giấc ngủ, chẳng qua hai tay vẫn nắm chặt hộp thuốc trong ngực, tựa như một tiểu hài tử sợ mất đi món đồ chơi mà mình yêu mến.
Tuy nói đi đường mệt nhọc, nhưng mà so với Tô Dạ tự mình đi bộ còn khỏe hơn nhiều, buổi trưa ngày thứ ba liền đi tới thôn, tốc độ của hai con tuấn mã này thật sự làm cho Tô Dạ cảm thán không dứt, bởi vì lúc biết bệnh của mẫu thân có thể trị tốt, mỗi một giây đều là đau khổ đối với Tô Dạ.
Mới vừa vào thôn Tô Dạ cũng không kịp chào hỏi với thôn dân, liền khẩn cấp chạy thẳng vào trong nhà, đẩy ra cửa sân rốt cuộc Tô Dạ đã không nhịn được mà hét to lên: "Mẫu thân, con đã về rồi."
Trong nhà không có tiếng trả lời, có lẽ bây giờ Dương Hoa đang ngủ trưa, Tô Dạ cảm giác mình thật sự quá gấp gáp rồi, chẳng qua là đã vào đến trong nhà rồi, vậy thì cứ chờ mẫu thân tỉnh lại rồi uống thuốc.
"Hửm?"
Mẫu thân không ở trong nhà, mà Vương thúc cũng không ở trong nhà, theo lý mà nói lúc này nếu mẫu thân không đang dùng cơm thì chính là đang ngủ trưa, bỗng nhiên Tô Dạ lại chợt cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tô Dạ ra ngoài hỏi thăm thôn dân một chút, quả nhiên là dự cảm xấu của mình đã được chứng thực rồi.
Vương Lâm vào thành trấn mua cho Dương Hoa một chút thuốc bổ, trong đó có một vị thuốc bị hết hàng, vốn là Vương thúc đã đặt trước, sau chưởng quỹ dược thương bỗng nhiên lại đổi ý, bởi vì Trấn Trường gia cũng đặt dược liệu ở nơi đây, tất nhiên là chưởng quỹ sẽ ưu tiên cho Trấn Trường gia.
Có lẽ là người bình thường sẽ không khó chịu bởi hành động này của chưởng quỹ, nhưng tính cách Vương Lâm chính trực ngay thẳng, hơn nữa đây là loại thuốc Dương Hoa cần dùng để dưỡng bệnh, sao hắn có thể bỏ qua.
Đối mặt với Vương Lâm không có gia thế gì, chưởng quỹ không chỉ đổi ý, mà thậm chí còn cũng không cho Vương Lâm một chút sắc mặt tốt, cuối cùng lại còn để cho người trong tiệm đả thương Vương Lâm, Dương Hoa biết chuyện này thì sao có thể thờ ơ, đi tìm chưởng quỹ lý luận.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Chính là buổi sáng hôm nay, mẫu thân ngươi cũng mới vừa đi không bao lâu."
Tô Dạ cáo từ thôn dân, trực tiếp lên xe nói cho Lý sư huynh đánh xe vào thành trấn, nhìn vẻ mặt Tô Dạ đầy âm trầm, Lý sư huynh hỏi thăm một chút, Tô Dạ cũng nói thật mà không giấu diếm, Lý sư huynh nghe xong tức giận chửi ầm lên, tăng tốc độ hy vọng có thể kịp thời chạy tới, không thể để chuyện gì không hay xảy ra được.