Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Thiên Kiếm Giới

Chương 14: Cam tâm tình nguyện làm thể tu (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »


Nồi sắt có phần không giải thích được, mặc dù là thư các Tam Thiên, nhưng mà liên quan đến hi vọng phục hưng kiếm nên hắn tu, vẫn cẩn thận hỏi một chút: "Tiền bối, không phải là cần giúp Tô Dạ giấu diếm kiếm quyết cơ sở đầy đủ ư?"

Dao phay biết nồi sắt một lòng suy nghĩ vì kiếm tu, thế nên cũng nói một cách chi tiết: "Kiếm quyết cơ sở không cần thiết phải giấu diếm, cái thật sự phải giấu diếm chính là thiên phú của Tô Dạ, mà một cái kiếm quyết cơ sở vẫn không làm cho người ta cảm giác được Tô Dạ là thiên tài tu kiếm, vì thế tạm thời ngươi không cần phải lo lắng."

"Hơn nữa bây giờ ngươi còn không cảm nhận được thiên phú tu kiếm của Tô Dạ, ba năm trước hồn phách Tô Dạ không khác với người bình thường, bây giờ hồn phách của hắn đã lớn mạnh đến mức sắp vượt qua cảnh giới Ngưng Dịch rồi, mà mấu chốt của tu kiếm chính là kiếm hồn, hồn phách của hắn càng thâm hậu dồi dào thì sẽ lại càng. . ."

Nồi sắt tỏ vẻ hiểu được, sau đó mới nói một lời sâu sắc thấm thía với Tô Dạ: "Tô Dạ, kiếm hồn chúng ta có thể dùng hồn phách trao đổi với ngươi, không cần luôn há mồm nói chuyện với chúng ta, như vậy quá khiến người ta chú ý."

"Ta biết mà."

"Thế sao ngươi vẫn cứ há mồm nói chuyện."

"Bởi vì ta quen rồi."

". . ."

Mỗi ngày đều là lặp đi lặp lại giống nhau, làm tạp vụ, tu luyện, ăn cơm, đi ngủ.

Kiếm quyết cơ sở đầy đủ khiến cho động tác của Tô Dạ bắt đầu trở nên lưu loát, Tô Dạ chỉ thực hiện từng bước, cũng không nóng lòng tu luyện không phân ngày đêm, bởi vì từ nhỏ Tô Dạ đã biết phải giao ra hợp lý thì mới có thể nhận được hồi báo thích đáng.

Một tháng sau, kiếm của Tô Dạ đã sinh hồn, mặc dù loại hồn phách này không có ý thức tự chủ, Tô Dạ chỉ có thể trao đổi câu thông ở một phương diện, suy cho cùng loại hồn phách này chính là hồn phách Nhân Kiếm Hợp Nhất, phương thức tạo thành không giống nhau, loại hồn phách này so với kiếm hồn quả thực chính là khác biệt một trời một vực.

Sự tiến bộ của Tô Dạ có thể thấy được bằng mắt thường, thế nên cũng hơi nhận được sự chú ý của Ngưu Hiểu Tráng và Phùng Lãng.

Cũng có các sư huynh đệ đến hỏi thăm thỉnh giáo, Tô Dạ nghe theo lời khuyên của Đông Phương Khải Dương, chỉ trao đổi tu luyện kiếm quyết cơ sở không trọn vẹn với mọi người.

Hai tháng qua đi, Tô Dạ đã nắm giữ được điểm căn bản và mấu chốt của Dưỡng Thần thiên và Ngự Kiếm thiên của kiếm quyết cơ sở, về phần Phi Kiếm thiên, Phùng Lãng còn chưa diễn luyện, bởi vì học Dưỡng Thần thiên và Ngự Kiếm thiên thôi cũng phải mất nửa năm rồi, còn một nguyên nhân khác nữa là Phi Kiếm thiên đã được coi như là tu luyện thực chiến của kiếm tu, những môn phái khác không cần thiết học tập chuyên sâu.

Mặc dù Tô Dạ thích im lặng, nhưng mà tính cách chân thành của hắn cũng làm cho mối quan hệ giữa hắn và các sư huynh đệ rất không tệ, giữa Tô Dạ và Ngưu Hiểu Tráng cũng tương đối quen thuộc, thời điểm Phùng Lãng không có ở đây, Ngưu Hiểu Tráng cũng thường xuyên để cho Tô Dạ diễn luyện kiếm quyết cơ sở ở trước mặt sư huynh đệ.



Thời điểm nghỉ trưa Tô Dạ giúp Ngưu Hiểu Tráng kiểm kê tạp vụ với một chút vật phẩm, cảm thấy rốt cuộc cũng có thể hỏi mấy lời kia được rồi: "Ngưu sư huynh, ta muốn thỉnh giáo huynh một việc."

Ngưu Hiểu Tráng nhìn chằm chằm sổ sách trong tay tùy ý đáp: "Chuyện gì?"

"Phải thế nào mới có thể trở thành dược tu?"

Ngưu Hiểu Tráng ngẩn ra, bỏ sổ sách trong tay xuống nhìn Tô Dạ hỏi: "Ngươi muốn làm dược tu?"

Tô Dạ gật đầu không nói gì.

Quả thật Ngưu Hiểu Tráng không hề nghĩ tới Tô Dạ lại muốn làm dược tu, mặc dù dược tu cũng thuộc về thể tu, chẳng qua nhìn từ biểu hiện trong hai tháng này của Tô Dạ, có lẽ chỉ cần nửa năm là có thể trở thành thể tu rồi, tính tình Tô Dạ cũng không tệ, cho tới bây giờ Ngưu Hiểu Tráng vẫn chưa từng nghe thấy Tô Dạ oán trách, ngược lại còn rất thích thú, giống như tu luyện là một chuyện rất hạnh phúc.

Tu luyện kiếm quyết cũng nhanh hơn các sư huynh đệ khác rất nhiều, lúc trước Tô Dạ thoạt nhìn rất gầy yếu, bây giờ cũng chắc khỏe hơn một chút, có lẽ là bởi vì trước kia điều kiện ăn ngủ của Tô Dạ quá kém, cũng có một phần nguyên nhân là vì thức ăn ở Thạch Sơn môn được chế biến rất cẩn thận.

"Ta có thể hỏi hỏi nguyên nhân không?"

Nếu như nói lang trung chỉ là thầy thuốc của người phàm, như vậy dược tu chính là thầy thuốc của tu sĩ, lang trung có thể cứu mạng cho người phàm, như vậy dược tu có thể cứu mạng cho tu sĩ, nhưng tác dụng của dược tu lại không chỉ như vậy.

Ngưu Hiểu Tráng có chút ngạc nhiên, mặc dù dược tu thuộc về một nhánh của thể tu, thậm chí còn có vị trí độc lập tách rời trong chúng tu, bất kể là cơ sở điều chế ẩm thực của môn phái, hay là cần phải tẩm bổ rèn luyện trong khi tu luyện, nhất là phương diện chữa bệnh cứu mạng lại càng không thể thiếu được dược tu.

Thế nên dược tu có tác dụng rất lớn trong việc quyết định trình độ và vị trí của một môn phái, dược tu đối với một môn phái mà nói là ắt không thể thiếu, dược tu xuất thân từ thể tu, chẳng qua rất nhiều môn phái đều sẽ cung phụng một dược tu hay thậm chí là nhiều hơn, tương ứng cũng phải cho dược tu đầy đủ tài nguyên.

"Mẫu thân của ta bệnh nặng sắp không chống chọi được nữa rồi, lang trung nói đã không còn cách nào cứu chữa, thế nên ta nhập môn muốn học dược tu để cứu mẫu thân ta."

"Hồ đồ!"

Tô Dạ nói thật lòng, không nghĩ tới lại bị Ngưu Hiểu Tráng mắng một câu hồ đồ.



"Ngươi giấu cái chuyện này tận hai tháng trời, vì sao ngươi không nói sớm, mẫu thân chẳng phải là ngươi lại phải mang bệnh thêm hai tháng ư!"

"Ta chỉ là một tên tạp tu. . ."

"Thì cũng là tạp tu của Thạch Sơn môn ta, ta còn cho rằng ngươi là người đàng hoàng không che giấu chuyện gì nữa cơ đấy, hừ!"

Ngưu Hiểu Tráng không để ý tới Tô Dạ nữa, ném sổ sách lên bàn bực tức rời đi, chỉ còn lại có một mình Tô Dạ không hiểu ra sao cũng không biết làm sao.

"Hầy, sớm biết như thế mình đã không nói ra rồi."

Buổi tối Tô Dạ trở lại gian phòng, hắn cảm thấy rất là bất đắc dĩ, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ vì sao Ngưu Hiểu Tráng lại tức giận như vậy, hắn muốn làm dược tu cũng không có gì không ổn, vốn dĩ dược tu cũng thuộc về thể tu.

"Tô Dạ, ta đã nói với ngươi thể tu đều là một đám đại ngốc không xoay được đầu. . ."

"Hay đấy, ngươi xoay đầu hai vòng ta xem nào."

Ngô Việt và Kiều Bạch cãi nhau hằng ngày khiến cho Tô Dạ cảm thấy có phần phiền lòng, vừa định lên tiếng ngăn cản một chút, lại nghe thấy cửa phòng có người khẽ gõ vang.

Đẩy cửa phòng ra, người đến là Phùng Lãng.

"Tô Dạ."

"Phùng sư huynh, mời vào."

Sau khi vào nhà Phùng Lãng liền đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do mình đến đây: "Hồi sáng ta nghe Ngưu sư đệ nói rằng ngươi muốn trở thành dược tu."

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tô Dạ, Phùng Lãng khoát khoát tay ý bảo Tô Dạ cứ để hắn nói cho hết lời đã.

"Thật ra Ngưu sư huynh của ngươi là một người rất nhiệt tình, chẳng qua ngoài miệng nói chuyện lại không dễ nghe. Ừm, đây là Tu Lạc hoàn mà Ngưu sư huynh của ngươi đưa cho ngươi, có thể chữa lành bệnh cho mẫu thân ngươi."
« Chương TrướcChương Tiếp »