Tô Dạ vẫn luôn rất cẩn thận, không thuộc là không thuộc, mà đã thuộc thì chắc chắn là đọc không sai, dao phay cũng chỉ đang thử xác nhận lần cuối cùng.
Tô Dạ không trả lời ngay, chính hắn cũng xác nhận lại từ đầu tới cuối, sau đó khẳng định nói: "Không đọc sai."
Lúc này không ai lên tiến, nhưng mà Tô Dạ cũng biết chắc hẳn là có chuyện gì đó, hắn không chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc của cả ba kiếm hồn, mà thậm chí hắn còn có thể nghe được tiếng tim đập vốn chẳng hề tồn tại của bọn họ!
"Có phải là ngươi cảm giác mình diễn luyện vô cùng trúc trắc và cứng ngắc, không liền mạch như người khác không."
Tô Dạ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ nguyên nhân không phải là vì do đây là lần đầu tiên ta diễn luyện ư?"
Nói thật thì Tô Dạ cho rằng mình đã làm rất tốt rồi, mặc dù động tác thoạt nhìn không hề giống như đang luyện kiếm, hoặc là nói càng giống là dừng một động tác, sau đó mới bắt đầu một động tác tiếp theo, dù sao thì hắn vẫn có cảm giác thiếu hụt một thứ gì đó.
"Cũng không hoàn toàn vì lý do đó, chủ yếu là bởi vì ngươi diễn luyện kiếm quyết cơ sở không trọn vẹn, nhưng mà ngươi biết không? Kiếm pháp ngươi diễn luyện lại là đầy đủ!"
Tô Dạ khẽ nhíu mày, không hiểu ý của nồi sắt.
"Một bộ kiếm quyết cơ sở không trọn vẹn, nhưng mà ngươi lại có thể tự động sửa lại thành kiếm quyết đầy đủ, ngươi chính là một kiếm tu trời sinh!"
Rốt cuộc Tô Dạ đã biết cái cảm giác không trôi chảy khi mình luyện kiếm kia là đến từ đâu rồi, đó là bởi vì hắn cố ý bắt chước kiếm quyết cơ sở không trọn vẹn!
Nghe có vẻ như đây là một chuyện rất may mắn và đáng được kiêu ngạo, chẳng qua câu nói ngay sau đó của Tô Dạ đã dập tắt sự kích động của kiếm hồn.
"Ta đây là luyện kiếm quyết không trọn vẹn, hay là luyện hết toàn bộ kiếm quyết?"
Theo lý mà nói đáp án Tô Dạ có được đương nhiên là luyện hết toàn bộ kiếm quyết, nhưng mà năm đó tất cả kiếm hồn đều là những người có danh đã từng gặp qua sóng to gió lớn, chuyện này càng nghĩ càng thấy sợ, nếu một cái tiểu hài tử không có bối cảnh như Tô Dạ có thể ngộ ra đầy đủ kiếm quyết, đây chẳng phải có thể coi là thiên tài ư, nhất là ở thời đại kiếm tu tàn lụi xuống dốc như bây giờ.
Bởi vì cuộc chiến ngàn năm trước mà hôm nay kiếm tu ngang hàng với tạp tu. Thế nên kẻ địch năm đó của chúng tu vẫn yên lặng, không có ai sẽ nhảy ra đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nhưng mà một khi có một thiên tài kiếm tu mới xuất hiện như Tô Dạ, thì đó không chỉ là chuyện cá nhân nữa. Liệu rằng chuyện này có thể tạo thành một luồng lực lượng kêu gọi kiếm tu may mắn còn sống sót hưởng ứng hay không? Là liệu có khiến cho chúng tu nhớ tới sự khủng khϊếp khi bị kiếm tu chi phối ở ngàn năm trước hay không?
Đây là một vấn đề, một cái vấn đề cần bàn bạc lâu hơn, một cái vấn đề cần phải suy nghĩ kỹ nhất có thể.
Ba vị kiếm hồn tạm thời gạt Tô Dạ sang một bên, lại bắt đầu thảo luận kịch liệt, một canh giờ sau mới cho ra kết luận.
"Luyện xong toàn bộ kiếm quyết, ta sẽ giúp ngươi giấu diếm không để người khác chú ý tới."
Những lời kiếm hồn nói Tô Dạ đều nghe rất cẩn thận, bởi vì việc này không chỉ liên quan đến kiếm tu, mà hơn hết là còn liên quan đến tính mạng và vinh hoa sau này của cá nhân hắn, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến mẫu thân của hắn.
Về việc một hài tử nhỏ tuổi có thể thản nhiên đối diện với mấy cái cái tin tức bất ngờ này, dao phay đã nhìn quen rồi, nhưng mà nồi sắt vẫn có chút bận tâm.
Đợi đến thời điểm Tô Dạ ngủ say, nồi sắt mới lặng lẽ nói chuyện với dao phay: "Ta tên Kiều Bạch, xin hỏi tôn tính đại danh của tu hữu là gì."
Dao phay im lặng một hồi, chậm chạp đáp lời: "Đông Phương Khải Dương "
"Đông Phương Khải Dương, nghe rất quen tai, hình giống như đã nghe thấy ở đâu đó rồi, Đông Phương. . . Khải Dương?"
Nồi sắt kinh ngạc, con dao phay trước mắt, không, phải nói kiếm hồn trước mắt lại là Đông Phương Khải Dương!
"Thật không thể nào ngờ tới lại là tiền bối, cho dù là ở thế giới Tiểu Thiên, cũng là đại danh nghe tiếng đã lâu!"
Đại danh nghe tiếng đã lâu cũng không phải là Đông Phương Khải Dương, mà là Thần Minh Đông Phương Khải Dương, bình thường chỉ có cường giả đỉnh phong đột phá thân thể người phàm, vượt xa tôn giả, đứng đầu thế giới Đại Thiên mới được gọi là Thần Minh, là dị tượng của thiên địa xuyên qua hư không, đi qua thế giới Tam Thiên tới tỏ rõ với chúng sinh.
Nhưng mà cũng có trường hợp đặc biệt khác, mà Đông Phương Khải Dương chính là một trong số những trường hợp đặc biệt đó, rõ ràng không có trở thành người đứng đầu thế giới, càng không tấn cấp lên đến cảnh giới Vô Cực, thậm chí ngay cả cảnh giới Thánh Vực cũng không đột phá, tu vi cũng chỉ cao hơn Kiều Bạch có một cấp bậc, nhưng mà lại làm cho vô số người đứng đầu thế giới Đại Thiên đều phải sợ hãi, là đủ để biết cái tên này khủng khϊếp ra sao.
“Thư các Tam Thiên” - Đó chính là Thần Minh Đông Phương Khải Dương.
Thế giới Tam Thiên, kiếm tu vô số, thư các Tam Thiên, mênh mông như biển.
Kiều Bạch từng suy đoán rằng dao phay cũng là một vị Kiếm Tông, thậm chí có thể là một vị Kiếm Tôn, nhưng hắn chẳng thể nào ngờ được rằng dao phay lại là Thần Minh Đông Phương Khải Dương.
Năm đó Đông Phương Khải Dương diện mạo xấu xí, thiên phú bình thường, khó khăn lắm mới có thể nhập môn, sau hơn mười năm nhập môn cũng chỉ là một kiếm tu bình thường nhất, tu luyện cũng không đủ chuyên chú và khắc khổ.
Hắn chỉ có duy nhất một sở thích khiến cho người ta kỳ vọng, đó chính là đọc sách, đọc sách đến độ mất ăn mất ngủ, đọc sách đến độ quên cả sống chết.
Một trăm năm sau, rất nhiều sư huynh đồng môn đệ đã sớm toái tinh hóa mạch đột phá thế giới Tiểu Thiên, tiến tới thế giới Trung Thiên, còn Đông Phương Khải Dương thì vẫn trầm mê ở trong đống sách vở.
Bất kể là bên ngoài nói bóng nói gió, hay là âm thầm trào phúng, đều không ảnh hưởng được đến Đông Phương Khải Dương một chút nào.
Lại một trăm năm nữa trôi qua, ngay cả tông chủ của môn phái cũng phải tôn xưng Đông Phương Khải Dương một tiếng sư thúc tổ, lúc này Đông Phương Khải Dương cuối cùng cũng đã toái tinh thành công, đột phá màn ngăn cách thế giới Tiểu Thiên, nhưng mà hắn vẫn không tiến vào thế giới Trung Thiên, mà lại tiếp tục du đãng ở những thứ thế giới Tiểu Thiên khác.
Bộ sách chưa từng gặp, tuyệt học đã nổi tiếng từ lâu, không luyện mà chỉ đọc.
Lại một trăm năm nữa trôi qua, thế giới Tiểu Thiên đã không còn sách gì để học, lúc này Đông Phương Khải Dương mới cảm thấy mỹ mãn tiến vào thế giới Trung Thiên.
Đông Phương Khải Dương hết sức chăm chú, tốc độ hấp thu kiến thức đã vượt xa rất xa so với tốc độ tu luyện của hắn.
Lại một trăm năm nữa trôi qua, thế giới Trung Thiên cũng đã không còn sách để học, nhưng mà tu vi của Đông Phương Khải Dương vẫn chưa đủ, khó có thể đột phá trói buộc của thế giới Trung Thiên, chỉ có thể không cam lòng bắt đầu tu luyện.
Sinh mệnh đáng quý, chỉ muốn đọc sách.
Một trăm năm nữa lại trôi qua, Đông Phương Khải Dương thành công bước vào cảnh giới Trọng Sinh, mặc dù đã tiến vào được thế giới Đại Thiên, nhưng đáng tiếc chính là tuổi thọ đã đến cực hạn, Đông Phương Khải Dương còn chưa thỏa mãn ham với nghiệp học, ở thế giới Đại Thiên Đông Phương Khải Dương cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, nhưng sự tích về hắn đã dần dần được người ta biết đến sau đó bắt đầu lưu truyền, thân thể suy yếu đến mức hành động bất tiện, hắn đã khó có thể xuyên qua các thế giới Đại Thiên.
Ở lúc sinh mệnh không còn lại bao nhiêu thời gian, sáng sớm đọc sách, nửa đêm khêu đèn, chỉ cần có sách, chết có gì đáng sợ?
Người đứng đầu ở thế giới của Đông Phương Khải Dương biết được chuyện này, bị tinh thần ham học hỏi của Đông Phương Khải Dương làm cho kinh ngạc, thế nên người đó đã quyết định giúp Đông Phương Khải Dương hoàn thành tâm nguyện, trải qua năm mươi năm, hao phí rất nhiều tinh lực cùng nhân lực, mượn tới tất cả bộ sách của các thế giới Đại Thiên, sau đó thành lập nên thư các hoành tráng khổng lồ nhất thế giới Tam Thiên từ trước tới nay, nếu như nói về quy cách, cái thư các này đã vượt qua cả thế giới Tiểu Thiên, trừ một số nhỏ những bí tịch tuyệt thế bất truyền, nơi này gần như góp nhặt tất cả bộ sách của thế giới Tam Thiên.
Đông Phương Khải Dương hết sức cảm kích người đứng đầu thế giới, chẳng qua sau khi tiến vào thư các hắn vốn đã sắp già lão liền mát tin tức, chúng tu đều có thể cảm giác được hơi thở của Đông Phương Khải Dương càng ngày càng yếu, yếu đến mức không thể phát hiện, chỉ còn lại những lốm đốm lửa phiêu đãng trong gió.