Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
---------------------
Người đệ tử này môi khép mở vài lần, cũng vẫn không dám thử dò lời nói độc ác của Tô Dạ, miễn cưỡng nén cơn oán giận này về, chỉ có thể âm thầm căm tức ở trong lòng.
Đợi cho Tô Dạ đi càng lúc càng xa, những đệ tử mới vừa nãy giống như u linh lại xuất hiện lần nữa, nhưng không phải bên ngoài sân mà là ở bên trong sân.
"Các ngươi thấy thế nào?"
"Ngô sư huynh, tên Bách Gia Tô này đúng là không coi ai ra gì, cho dù là Hoắc Đạt cũng phải cho chúng ta mấy phần sắc mặt, lúc ấy nên. . .
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Người khiển trách đệ tử lại là đệ tử thân truyền duy nhất của đại trưởng lão, hắn không ngờ Tô Dạ đúng là ngựa tốt khó thuần, vốn dĩ không để bọn họ vào mắt, có điều cái này cũng không phải trọng điểm.
"Hiện tại các ngươi cho rằng Tô Dạ có liên quan đến việc đại trưởng lão biến mất không?"
"Nhìn biểu hiện của Tô Dạ bình thường, nhưng đại trưởng lão biến mất lại quá trùng hợp."
"Đại trưởng lão đột nhiên biến mất nhất định là có điều kỳ lạ, về phần nhất cử nhất động của Tô Dạ chúng ta còn cần phải giám thì, tạm thời chưởng môn không biết việc này, chúng ta yên lặng xem xét."
Đại trưởng lão làm việc không theo lẽ thường, nhưng tất nhiên là phải suy nghĩ cặn kẽ rồi mới hành động, bình thường đều lưu lại một câu hoặc một phong thư, chưa bao giờ một chút bóng dáng cũng không có mà cũng chả có tin tức gì giống như lần này.
Mà trùng hợp chuyện này lại xảy ra lúc Tô Dạ rời đi, muốn nói không liên quan đến Tô Dạ là không thể, bọn họ không tin, nhưng muốn nói trong đó có ẩn tình gì, hẳn là không thoát được quan hệ với Tô Dạ.
Có sáng sẽ có tối, cho dù là giang hồ của phàm nhân, hay là thế giới của tu sĩ.
Mà Phong Thủy Các cũng giống như vậy, tuổi tác của Hàn Sơn Thủy và Kim Thanh Dương không hơn kém nhau bao nhiêu, đều là người nối nghiệp ưu tú của Phong Thủy Các lúc ấy, mà bởi vì một số nguyên nhân, cuối cùng Kim Thanh Dương kế thừa chưởng môn, mà đại trưởng lão tiếp quản Ám Các.
Số người của Ám Các không nhiều lắm, nhưng đều là đệ tử tinh anh, chỉ hơi kém cỏi hơn Hoắc Đạt, nhưng lại mạnh hơn không ít so với đệ tử bình thường, ngưỡng cửa này đệ tử cũng phải tranh đoạt với nhau mới được, đều là cảnh giới Ngưng Dịch không có ngoại lệ.
Bóng dáng của bọn họ hành tẩu ở dưới ánh mặt trời, vẫn đang tồn tại lại bị bỏ qua, bọn họ chỉ nghe hiệu lệnh từ đại trưởng lão, trừ phi liên quan đến tồn vong của Phong Thủy Các, nếu không chưởng môn cũng không có biện pháp ra lệnh cho nhóm bọn họ.
Bọn họ chấp hành nhiệm vụ hiếm ai biết, sử dụng một ít thủ đoạn dơ bẩn không chịu nổi, mà Thiên Sơn Tuyết Liên lần trước Hoắc Đạt đưa cho Trương Trình Đống, chính là lấy ra từ tay Ám Các, mỗi một chuyện từ trên xuống dưới của Phong Thủy Các, đều bẩm báo rõ ràng chi tiết cho đại trưởng lão.
Nếu như nói Hoắc Đạt là người nối nghiệp của Kim Thanh Dương, vậy thì Ngô Bỉnh Tiến chính là người nối nghiệp của Hàn Sơn Thủy, về phần Tô Dạ và Bách Sát lọt vào tầm mắt của bọn họ, nhưng bọn họ cũng không đặt ở trong lòng.
Một kẻ bị bọn họ cho là hài đồng yếu đuối vô lực, một kẻ khác chính là một mãng phu có đầu óc ngốc nghếch, có điều Hàn Sơn Thủy lại có hứng thú với Tô Dạ, cho nên phân phó bọn họ mang Tô Dạ đến, tất nhiên là cũng muốn kéo Tô Dạ vào Ám Các.
Về phần ý nguyện và suy nghĩ trong lòng bọn họ, từ trước đến giờ Hàn Sơn Thủy cũng sẽ không quan tâm, mà đối với Tô Dạ cũng giống như vậy.
Lúc Tô Dạ từ trong viện đi ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự sợ hãi của Tô Dạ, e là bên trong cũng ăn đủ đau khổ, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ phong cách làm việc và thủ đoạn của đại trưởng lão.
Có điều sau đó, đại trưởng lão đột nhiên biến mất vô cùng kỳ quái, cho nên bọn họ nổi lên hoài nghi với Tô Dạ, có điều Tô Dạ chỉ là một trong toàn bộ hiềm nghi, mà nhìn vẻ mặt và hành động của Tô Dạ, hẳn là không giống làm bộ, chẳng lẽ Tô Dạ vốn không liên quan chút nào đến việc đại trưởng lão biến mất?
Có điều đệ tử trong viện có thể dùng giọng nói để lừa gạt Tô Dạ, nhưng cũng không có nghĩa có thể lừa gạt các trưởng lão khác, nhất là chưởng môn Kim Thanh Dương, ở phương diện này có rất nhiều điều sâu xa bọn họ cũng chỉ hiểu lơ mơ.
Nhưng mà có thể khẳng định một chút, dưới sự che chở của đại trưởng lão bọn họ có thể âm thầm làm việc không có chỗ nào phải băn khoăn trong đó đắc tội không ít người, tất nhiên là bị rất nhiều người oán hận, nếu đại trưởng lão thật sự bỏ bọn họ mà đi, Kim Thanh Dương cũng không chắc là thừa nhận bọn họ là đệ tử Phong Thủy Các, đây là chuyện mà mỗi môn phái đều hiểu trong lòng.
Ám Các sống ở bên trong, nhưng lại chôn ở ngoài cửa.
Sau khi Tô Dạ đi ra cũng không quay lại lầu các, cũng không tới thư các mà thuận đường đi viếng thăm Địch Hồng Thâm một chút.
"Đến thăm Bách Sát hả?"
Gần đây Địch Hồng Thâm có thể nói là xuân phong đắc ý, tuy rằng hiện tại mạnh nhất ở Phong Thủy Các là Tô Dạ, nhưng Bách Sát cũng không kém Bách Gia Tô chút nào, hiện tại đã đến cảnh giới Thôn Khí trung kì.
Tiến bộ này đã là thần tốc, khiến cho Địch Hồng Thâm vui sướиɠ là ngộ tính của Bách Sát cũng cực cao, công pháp gì tới tay cũng bắt chước cực nhanh, thông thường vài ngày là có thể nắm giữ thuần thục, thậm chí bây giờ Bách Sát ngày ngày lười biếng, nhưng cũng là giai đoạn không có gì để dạy nữa rồi.
"Ta tới là để thăm hỏi nhị trưởng lão."
"Thăm hỏi ta?"
Địch Hồng Thâm lúc này mới phát giác lông mày Tô Dạ nhíu chặt, vẻ mặt hơi lạnh như băng.
"Không vội, Bách Sát sắp tới rồi."
Bách Sát ở ngay bên trong lầu, Tô Dạ dùng hồn tri tóm gọn câu chuyện nói lại rõ ràng rành mạch cho Bách Sát.
"Ca ca đến thăm ta rồi!"
Bạch Sát chu cái miệng nhỏ nhắn vọt một bước dài chui vào trong lòng Tô Dạ, sau đó nháy mắt với Tô Dạ, rất là đáng yêu!
"Khụ khụ, Bách Sát đệ ngồi xuống bên cạnh trước đã, ta đi tìm nhị trưởng lão có chút việc."
"Hừ, khó khăn lắm mới tới một lần vậy mà lại còn không phải là tìm ta!"
Tô Dạ biết Bạch Sát là đùa cho hắn vui, xua tan phiền não trong lòng hắn.
"Nhị trưởng lão, ta muốn hỏi một vài chuyện về đại trưởng lão."
Vẻ mặt lạnh như băng của Tô Dạ hơi thu liễm lại, nhưng vẫn còn khí lạnh sót lại, mà lúc nhắc đến chuyện của đại trưởng lão, hắn phát hiện Địch Hồng Thâm khẽ ngẩn ra, sau đó sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ.
"Khụ khụ, Bách Sát quà lần trước ta đi ra ngoài mang về vẫn còn để ở trong phòng, ngươi và ca ca ngươi theo ta đi xem một chút đi."
Nét mặt của Bách Sát phấn khích, cho dù thế nào chiếm được một chút tiện nghi, cái món quà không tồn tại đó muốn chống chế là không thể nào.
Tô Dạ bị Bách Sát nắm tay lôi kéo chạy lên trên lầu, Địch Hồng Thâm đi theo phía sau hai người như nghĩ tới cái gì, dường như đã có quyết định gì đấy.
"Bách Gia Tô."
"Nhị trưởng lão."
"Quà đâu?"
Khuôn mặt của Địch Hồng Thâm vui vẻ cười nhìn Bách Sát nói: "Bách Sát à, bây giờ ta muốn nói một chút với ngươi, còn có Bách Gia Tô ca ca ngươi."
"Quà đâu?"
Nụ cười của Địch Hồng Thâm dần trở nên lúng túng, Tô Dạ ở phía sau giải vây cho Địch Hồng Thâm: "Bách Sát không được càn quấy, ngoan ngoãn nghe nhị trưởng lão nói."
Vẻ mặt Bách Sát không tình nguyện ngồi bên người Tô Dạ, sau đó tức giận nhìn chằm chằm Địch Hồng Thâm.
Địch Hồng Thâm cười khổ nói: " Cũng chỉ có ngươi nói chuyện là có tác dụng, cái này. . ."
Mắt Bách Sát trợn tròn, dường như Địch Hồng Thâm mà nói thêm cái gì đi nữa thì sẽ khiến tính tình trở nên bốc đồng.
"Nhị trưởng lão gọi chúng ta vào thư phòng của ngài, tất nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói."
Địch Hồng Thâm vừa lòng nhìn Tô Dạ, sau đó vung tay lên, linh uy nhìn không thấy được hình thành một đạo kết giới, sau đó khóe miệng hạ xuống trầm giọng hỏi: "Đại trưởng lão đi tìm ngươi?"
"Ngay ngày hôm qua, hơn nữa quá trình cũng không vui vẻ gì, mới vừa rồi ta lại đến sân của hắn, nhưng hắn không ở đấy."
Địch Hồng Thâm nheo mắt lại hỏi một lần nữa: "Hắn không ép buộc ngươi sao?"
"Cứ coi là vậy đi, dù sao quá trình không phải vui vẻ gì."
Ánh mắt Địch Hồng Thâm bỗng nhiên lâm vào trạng thái tự do, dường như đang tính toán gì đó, mà Tô Dạ cũng đang tính toán một chuyện trong lòng.
"Tại sao ngươi tìm ta?"
Tô Dạ biết còn một câu Địch Hồng Thâm không hỏi ra, đó là tại sao ngươi không đi tìm sư phụ Khương Ngọc Thanh của ngươi?
"Bởi vì Bách Sát."
Địch Hồng Thâm nghe câu trả lời này, mới chính thức hạ quyết tâm, vuốt chòm râu trong lòng cảm khái nói: "Hai huynh đệ các ngươi thật là tình như thủ túc (3), vì vậy chuyện này lão phu ta tiếp nhận."