Chương 113: Tâm kế ở bên ngoài vạn dặm (2)



Mà lúc này ở Thạch Sơn Môn bởi vì Phùng Lãng lại một lần nữa trúng cử là mười kiệt xuất của thế giới Tiểu Thiên, hấp dẫn không ít huyết dịch mới, chậm rãi mà ổn định khỏe mạnh trưởng thành.

Hơi thở của Phùng Lãng lại càng vững vàng hơn trước kia, cảnh giới tu vi cũng ổn định ở cảnh giới Ngưng Dịch đỉnh phong, trong vòng ba năm có thể tranh thủ đột phá đến cảnh giới Hóa Tinh.

Lúc này Phùng Lãng đang ngồi trên cái ghế mây, trong tay cầm lá thư đã ố vàng, mặc dù đã thuộc nằm lòng nội dung ở trên thư, nhưng vẫn không nhịn được thỉnh thoảng lại lấy ra xem một cái.

Két một tiếng, một nữ tử khuôn mặt hạnh nhân ửng hồng đi vào, trên người mặc một bộ váy màu hồng cánh sen có thêu chỉ phong cách giống với trang phục của Thạch Sơn Môn.

Mái tóc dài đen láy, trên tóc được cố định bởi một cây trâm hoa bằng vàng, thắt lưng buộc một dải lụa bán nguyệt, trên chân là một đôi giày thêu hoa sen màu xanh, cả người như một tinh linh bướng bỉnh.

"Phu quân. . .""

"Thành Thành."

Mỗi lần Khúc Thành Thành nhìn Phùng Lãng chậm rãi đọc thư, trong nội tâm đều cảm thấy năm loại mùi vị, Phùng Lãng thật sự thích Tô Dạ, mà Tô Dạ lại bị đệ tử Trường Bạch Môn nàng không coi vào đâu bắt đi, điều này khiến nàng không biết đối diện thế nào với Phùng Lãng.

Nhưng trong lòng Phùng Lãng phân rõ phải trái, chuyện này không liên quan đến Khúc Thành Thành, nếu không liên quan thì sẽ không nghĩ nhiều vì vậy Phùng Lãng luôn trêu đùa Khúc Thành Thành, nói suy nghĩ của Phù Tu là nguyện ý suy nghĩ miên man, nếu không nàng đã sớm trúng cử vào mười kiệt xuất của thế giới Tiểu Thiên.

Có điều sau khi gả tới Thạch Sơn Môn, tâm tư của Khúc Thành Thành đều đặt trên người Phùng Lãng, chuyện mười kiệt xuất của thế giới Tiểu Thiên đã từng bám riết không buông đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng sau khi buông bỏ chấp nhất, tu vi cảnh giới của Khúc Thành Thành lại càng vững bước tăng lên, nhất là sau khi cùng Phùng Lãng học túy thân, mới phát hiện ra công pháp thể tu cũng không vụng về thô ráp như mình tưởng tượng.

"Còn chưa có tin tức của Tô Dạ sao?"

"Mấy năm nay sư phụ đã đi khắp thế giới Tiểu Thiên, cũng không phát hiện tin tức liên quan gì, có điều ta tin nhất định Tô Dạ sẽ trở về, bởi vì đây là nhà của hắn."

Khúc Thành Thành cắn môi nói: "Nếu lúc trước ta quyết đoán hơn. . ."

Phùng Lãng cất lá thư mà Tô Dạ viết, sau đó ôm lấy Khúc Thành Thành rời khỏi mặt đất, đi về phía giường, Khúc Thành Thành sợ tới mức túm chặt hắn: "Phu quân chàng muốn làm gì vậy?"

"Tô Dạ đã có muội muội, đợi lúc hắn trở về, dù sao cũng phải thêm một đệ đệ."

Mặt Khúc Thành Thành nóng như trứng gà luộc, chôn sâu vào lòng Phùng Lãng, sau đó thẹn thùng thầm thì: "Thể tu các người chỉ biết dùng thân thể ức hϊếp người khác, vô sỉ! Hạ lưu!"

Phùng Lãng cười sang sảng, ném Khúc Thành Thành lên giường, sau đó nhào tới. . . .

Trên mặt biển khơi mênh mông bát ngát xuất hiện một cái khe, một thiếu niên dáng người cao lớn tao nhã từ giữa cái khe thong thả bước ra, còn chưa chạm xuống mặt biển đã đi nhanh như bay.

"Tô Dạ, đây là quê hương của ngươi sao?"



"Chúng ta đã từng ước định, cho dù là sống hay chết đều phải báo bình an cho người thân của đối phương. . ."

Người đến chính là bốn mươi ba đã từng sinh hoạt dưới một mái hiên với Tô Dạ năm năm, đã sớm lén nói cho nhau tên thật, ước định lúc trước giữa Tô Dạ và bốn mươi ba cũng đến lúc thực hiện.

Quê hương Tô Dạ miêu tả hiện ra rõ mồn một trước mắt bốn mươi ba, trong thời gian gần ba ngày đi đến từng thôn xóm chỗ Tô Dạ ở, có điều sau khi hỏi thăm mới biết được mẫu thân Tô Dạ đã chuyển đến thành Thạnh Uy cách đây không tính là quá xa.

Lúc này Già Lam đang cùng bạn của mình chơi đùa với nhau ở bên ngoài, chợt thấy một vị đại ca ca nở nụ cười chân thành đi đến chỗ nàng hỏi: "Tiểu muội muội, muội biết Tô Dạ không?""

Già Lam nhất thời không kịp phản ứng, đợi nàng nhớ ra là nàng còn chưa gặp mặt ca ca Tô Dạ, cái vị đại ca xinh đẹp kia đã đi mất rồi, chỉ để lại một cái tay nải nặng trịch.

Già Lam gọi vài tiếng cũng không thấy bóng người đâu nữa, tò mò mở cái thứ được tơ lụa xa xỉ bọc lại, khiến nàng không nghĩ đến là, ba món đồ bên trong lại vô cùng rẻ.

Dao phay, que cời lửa, nồi sắt.

Sáng sớm ngày hôm sau Tô Dạ đi tới trước cửa sân nhà đại trưởng lão đúng giờ.

"Bách sư huynh."

"Hôm qua. . ."

Bỗng nhiên người đệ tử này ngắt lời Tô Dạ, ánh mắt không vui hỏi: "Không biết Bách sư huynh có thể kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua ở trong sân cho đệ nghe một chút được không?"

Tô Dạ ngưng mi khó hiểu hỏi: "Sư đệ là có ý gì, đại trưởng lão bảo ta sáng sớm đến đây, là vì báo cáo lại chuyện ngày hôm qua với ngươi sao?"

Người đệ tử này hừ lạnh một tiếng: "Bách sư huynh không cần giận dữ như vậy, thời tiết mùa hè nóng bức dễ bị cảm nắng."

Con ngươi Tô Dạ bốc lửa: "Nếu không có chuyện khác, mời sư đệ tránh ra, nếu chậm trễ việc gặp mặt đại trưởng lão, sẽ làm rối loạn cấp bậc lễ nghĩa."

"Không vội, mời Bách sư huynh trả lời vấn để trước đã."

"Đây là ý của đại trưởng lão?"

"Đây là ý của ta."

Tô Dạ thở hổn hển bật cười: "Cái này là sao đây? Vì đại trưởng lão coi trọng ta, nên thấy ghen ghét hay sao?"

Sắc mặt của đệ tử này tối sầm lại, lời nói cũng bắt đầu gay gắt: "E rằng Bách sư huynh còn chưa hiểu rõ Phong Thủy Các, cũng hiểu biết rất ít về đại trưởng lão, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy."

Tô Dạ cũng không hề để tâm nói: "Ta không có thời gian ngồi đây đánh đố với ngươi, ngươi không dẫn ta vào thì ta tự mình vào."



Đệ tử này dùng thân mình chắn đường đi của Tô Dạ, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Dạ đe dọa nói: "Nếu Bách sư huynh không nghe khuyên bảo, nếu tiến lên một bước e rằng. . ."

Tên đệ tử này còn chưa nói xong, một sự đau đớn truyền đến từ mắt cá chân, khoảng cách gần như vậy đối với thể tu mà nói, phù tu giống như cái bia ngắm tùy ý xử lý, Tô Dạ chỉ đá vào mắt cá chân của tên đệ tử này, nhưng hắn lại sinh ra ảo giác toàn bộ chân đều bị chặt đứt.

"Bách Gia Tô, ngươi lại giám ra tay!"

Lúc này hơn mười đệ tử cảnh giới Ngưng Dịch lặng lẽ xông ra từ bốn phía, đứng ở các vị trí khác nhau liên kết lại vây Tô Dạ vào trong, những bước di chuyển nhỏ không thể nhìn ra, duy trì một khoảng cách an toàn.

Tô Dạ đã sớm dùng hồn hải cảm thấy được sự tồn tại của bọn họ, về chuyện cái chết của đại trưởng lão chỉ có Tô Dạ rõ ràng nhất, cho nên muốn bức những người này ra, xem hắn làm thế nào để làm sáng tỏ hiềm nghi của mình.

"Các vị sư huynh đệ là sợ đại trưởng lão thu ta làm đệ tử thân truyền, các người sẽ mất đi sủng ái sao?"

Không ai nói chuyện, nhưng nhịp tim đập hơi xao động, lời nói của Tô Dạ chậm rãi hấp dẫn lực chú ý của bọn họ sang một hướng khác.

Không có người đáp lời, Tô Dạ cũng không để ý đến những người này, mà đề cao âm lượng la lớn: "Đại trưởng lão, Tô Dạ tới bái kiến!"

Tiếng gió, tiếng chim, tiếng cát rơi, nhưng lại không có giọng nói của ai.

Mặt Tô Dạ lạnh lùng nghiêm mặt lặp lại lần nữa: "Đại trưởng lão, Tô Dạ đến bái kiến!"

Vẫn không có người nào đáp lại như cũ, lúc Tô Dạ nhẹ nhàng vòng qua tên đệ tử đang ôm mắt cá chân nhe răng nhếch miệng nhìn Tô Dạ, vừa muốn đấy cửa viện ra.

Cuối cùng cũng có một giọng nói truyền từ sau cửa đến: "Hôm nay đột nhiên lão phu có chuyện trong người, không tiện gặp người khác, quay về chờ lần sau ta gọi đến là được."

Lúc giọng nói truyền đến bên tai Tô Dạ, ngón tay của Tô Dạ không thể cử động dù chỉ một chút, sau đó bắt buộc áp chế lại nghi ngờ trong lòng, dừng động tác lại.

"Không biết sắp xếp này của đại trưởng lão là có dụng ý gì đối với đệ tử vậy?"

"Lão phu làm việc còn cần giải thích với ngươi sao?"

"Là đệ tử quá phận."

"Tất cả các ngươi giải tán đi. . ."

"Vâng, đại trưởng lão."

Đệ tử ngồi dưới đất vẫn nhìn chằm chằm Tô Dạ, khiến cho Tô Dạ bỗng phiền chán nói: "Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, lần sau ngươi còn dám uy hϊếp ta, sẽ không đơn giản như hôm nay đâu, ta chưa bao giờ đe dọa người khác, nếu không tin, bây giờ có thể thử xem, cho dù là đại trưởng lão đang ở ngay bên trong."