Chương 112: Tâm kế ở bên ngoài vạn dặm (1)



Tô Dạ quay về lầu các, mạnh mẽ áp chế khϊếp sợ trong lòng.

Hôm nay đúng là may mắn, trong lòng Tô Dạ vẫn còn sợ hãi biết nếu không phải Lục Thanh Thanh tỉnh lại đúng lúc, dưới tình huống không thể vận dụng [Bạch Dạ Hành], chắc chắn kết quả là một cảnh tượng khác.

Không ngờ đại trưởng lão che dấu đủ sâu, đã sớm có mưu đồ với hắn, nhưng lại che dấu không lộ ra cho đến bây giờ.

Sắc trời vẫn còn sớm, Tô Dạ lo lắng không biết có nên nói chuyện bị Hàn Sơn Thủy gọi đến nói qua cho Khương Ngọc Thanh.

"Bách sư huynh huynh làm sao vậy?"

Lý Tuyết Tùng đi tới lầu các, nhìn vẻ mặt không yên của Tô Dạ hơi lo lắng hỏi.

Tô Dạ thở dài một hơi, cùng lắm thì mang theo Bạch Sát và Lý Tuyết Tùng rời đi, nghĩ như vậy Tô Dạ cảm thấy ghánh nặng sau khi đại trưởng lão chết đặt trên vai mình nhẹ đi không ít.

"Tuyết Tùng, huynh không phải đã nói lúc chỉ có hai người gọi huynh Bách Gia Tô là được rồi sao."

"Vâng, Bách, Bách Gia Tô."

Bách Gia Tô để Lý Tuyết Tùng ngồi bên cạnh hắn, sau đó nói chuyện phiếm với Lý Tuyết Tùng, nữ nhân này một khi mở miệng, hoàn toàn không còn sự thẹn thùng như trước.

Tô Dạ cũng không biết một canh giờ đã trôi qua như thế nào, phần lớn thời gian đều nghe Lý Tuyết Tùng nói, có điều hắn thực chìm đắm trong loại cảm giác này, giống như mỗi một câu nói của Lý Tuyết Tùng đều khiến cho hắn cảm thấy hứng thú gấp bội.

"Bách, Bách Gia Tô huynh chắc là có việc nhỉ, nghe ta ở đây nói lời vô nghĩa cả nửa ngày."

Tô Dạ ngắm nghía bàn tay nhỏ bé phấn hồng của Lý Tuyết Tùng, nhìn ánh mắt Lý Tuyết Tùng né tránh, khẽ cười nói: "Lời của nàng ta đều thích nghe."

"Nào có. . ."

Lý Tuyết Tùng vừa ngẩng đầu, phát hiện Tô Dạ vẫn còn đang nhìn nàng chăm chú, bỗng cảm giác tim đập bình bịch, hai má nhiễm lên một tầng ửng hồng.

Tay hai người không hẹn mà cùng ướt đẫm mồ hôi, nhất là tiếng hít thờ của Tô Dạ càng ngày càng gần, khiến cho Lý Tuyết Tùng thất thần, đôi môi Tô Dạ đã thô bạo dán lên.



Lý Tuyết Tùng giống như một con rối gỗ, tùy ý để môi lưỡi Tô Dạ quấn quýt, xúc cảm từ đầu lưỡi truyền đến khiến cả người Lý Tuyết Tùng tê dại, thì ra hôn môi có loại cảm giác này. . .

Cuối cùng lúc sắp nghẹt thở thì hôn môi cũng dừng lại, Tô Dạ ôm Lý Tuyết Tùng vào lòng, vuốt ve mái đầu đen bóng, tràn ngập cưng chiều nói: "Tuyết Tùng, nếu ta đã nói nàng là nữ nhân của ta thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nếu không thiên lôi đánh xuống, hồn phi phách. . ."

Lý Tuyết Tùng vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che kín miệng Tô Dạ vẫn chưa nói xong lời thề, hơn nữa quệt miệng không vui nói: "Bách Gia Tô, sau này huynh không được nói như vậy, huynh có thể để ta ở bên cạnh huynh, ta cũng đã mãn nguyện rồi, ta nào có tài đức gì khiến huynh phải làm như vậy. . ."

Đáp lại Lý Tuyết Tùng lại là một cái hôn môi nữa, mà lần này Lý Tuyết Tùng cũng thả lỏng bản thân, nhiệt tình đáp lại Tô Dạ, cạy mở hàm răng cuốn lấy tất cả, cho đến khi sắp không thể thở được nữa mới tách ra.

Nếu mang Lý Tuyết Tùng về nhà, không biết vẻ mặt mẫu thân sẽ như thế nào, bây giờ người và Vương thúc có ổn không, cái tên ngốc Lưu Tráng Tráng có phải kế nghiệp cha rồi hay không, nói vậy Lộ Lộ cũng đã đến tuổi lập gia đình, chắc hẳn đã có một nửa sư huynh đệ Thạch Sơn Môn tiến vào cảnh giới Ngưng Dịch rồi nhỉ.

Suy nghĩ của Tô Dạ như làn gió nhẹ, thổi lại tan, tan lại tụ lại, cứ lặp đi lặp lại giống như có thể nhắn giùm về nhà đang cách xa ở ngoài nghìn dặm.

"Phụ thân, phụ thân!"

Lúc này Vương Lâm mới từ chỗ cửa hàng ở Thạch Sơn môn về nhà, thấy khuê nữ đáng yêu khẽ cười ôm bắp đùi mình, ánh mắt giảo hoạt như hồ ly đang muốn bày ra ý nghĩ quỷ quái!

"Quà, quà!"

Vương Lâm thở dài vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Già Lam, hôm nay phụ thân bận việc cả ngày, quên mua quà cho con. . . ."

Vẻ mặt Già Lam tủi thân nhìn Vương Lâm, nước mắt nóng hổi nói rơi là rơi, không để cho Vương Lâm có cơ hội phản ứng, oa một tiếng khóc hô: "Mẫu thân! Phụ thân ức hϊếp con! Không mua quà cho con, hôm nay rõ ràng là sinh nhật của người ta. . . hu hu, con mặc kệ!"

Dương Hoa ôm lấy Già Lam, sau đó trừng mắt liếc Vương Lâm, đau lòng nói: "Phụ thân con chỉ đùa cho con vui thôi, hôm nay là sinh nhật Già Lam, sao có thể không mua đồ cho con được?"

Vương Lâm có chút tức giận nhìn mẹ con hai người, ông phát hiện cho dù là trước kia hay bây giờ, đều luôn tự cho mình là đúng làm trò khôi hài nực cười khiến vô cùng xấu hổ.

Vương Lâm không dám trêu đùa gì nữa, sợ có việc ngoài ý muốn, biến khéo thành vụng, trực tiếp bỏ món quà đã lựa chọn tỉ mỉ vào tay Già Lam.

Nhìn con chó trắng nhỏ vô cùng non nớt, lúc này Già Lam mới nín khóc mỉm cười, vừa vuốt lỗ tai xù lông, vừa đối diện với ánh mắt hơi dại ra của con chó nhỏ, yêu thích không buông tay tới nửa canh giờ mới lưu luyến bị Dương Hoa kéo đi.

Trên bàn đã bày đầy đồ ăn, tuy rằng đều là món ăn gia đình bình thường, nhưng hương vị bốn phía tỏa ra kí©h thí©ɧ bụng Vương Lâm vang lên ùng ục, một nhà ba người ăn vô cùng vui vẻ.



"Già Lam, năm nay muốn ước gì nào?"

"Vâng, người ta đã chuẩn bị kỹ rồi!"

"Có thể nói cho mẫu thân và phụ thân được không?"

"Hừ, không thể, mấy lần trước nói ra đúng là không linh, giờ con không nói ra nữa đâu!"

"Được được được! Già Lam ăn nhiều một chút, lớn lên mập mạp!"

Dương Hoa mỉm cười nhìn Vương Lâm không ngừng gắp đĩa rau gần đĩa thịt, mà vẻ mặt Già Lam lại ghét bỏ gắp lại vào bát Vương Lâm.

Dương Hoa hoảng hốt như nhìn thấy Tô Dạ ngồi ở cạnh mình, gật đầu mỉm cười với mình, miệng đang nói cái gì đó. . .

Hứa hẹn của Phùng Lãng đối với Tô Dạ đã dùng hành động để chứng minh.

Phùng Lãng đã mang Dương Hoa và Vương Lâm đến thành Thạch Uy, sắp xếp cho ở lại gần Thạch Sơn môn chạy hàng, tuy phòng ốc không lớn, nhưng khang trang hơn trước không ít, với lại Dương Hoa và Vương Lâm vốn không phải là người soi mói, có người ban cho ân huệ đó là phúc rồi.

Về chuyện Tô Dạ bị bắt đi, Phùng Lãng không nói ra sự thật, về chuyện của Dương Hoa hắn cũng biết, cho nên hắn không đành lòng khiến cho Dương Hoa rơi vào tuyệt vọng một lần nữa, điều này đối với một nữ nhân và một mẫu thân thật sự là quá mức tàn nhẫn.

Phùng Lãng chỉ có thể sửa đổi quá trình, nói với Dương Hoa là Tô Dạ bị chọn đi ra ngoài thí luyện, chưa định ngày về chỉ có thể đợi, lưu lại một sự mong đợi không thể đoán trước dù sao cũng hơn trực tiếp mạnh mẽ nói ra.

Dương Hoa và Vương Lâm đều là người có trách nhiệm, Vương Lâm ở nhà nhàn rỗi mấy ngày, sau đó lại đến cửa hàng Bào Thương Hóa đi hỗ trợ, lâu dần cũng quen với mọi người ở Thạch Sơn Môn, mọi người cũng dạy Vương Lâm một ít pháp quyết tùy thân, không ngờ cái tên khờ Vương Lâm này còn rất có thiên phú thể tu, lập tức bị mọi người bắt gia nhập Thạch Sơn Môn, điều đến cửa hàng Bào Thương Hóa ở thành Thạch Uy.

Người đâu phải cây cỏ đâu thể không có tình cảm, Vương Lâm có thể nói là càng thêm quan tâm chăm sóc Dương Hoa, cho dù thân thể Dương Hoa đã sắp khỏi hẳn, Vương Lâm cũng không nỡ để Dương Hoa làm lụng vất vả, nếu Dương Hoa không giận dỗi với Vương Lâm một trận, thậm chí ngay đến cả nấu cơm rửa bát Vương Lâm cũng không để Dương Hoa làm.

Hai người có tâm rốt cuộc cũng đến được với nhau, không có hôn lễ cũng không có thề non hẹn biển, những cái đó đối với Dương Hoa và Vương Lâm không quan trọng, tình cảm còn cứng hơn cả vàng không cần chứng minh.

Một năm sau khi đến thành Thạch Uy, Dương Hoa mang thai Già Lam, điều này khiến cho kẻ lần đầu tiên làm phụ thân là Vương Lâm vô cùng vui mừng, nhưng lại nơm nớp lo sợ, sợ làm không đúng chỗ nào lại khiến vết thương cũ đau đến tận xương cốt của Dương Hoa tái phát.

Dưới sự che chở tỉ mỉ của Vương Lâm, vào lúc Già Lam được thuận lợi sinh ra, cho dù là Vương Lâm hay Dương Hoa cũng vô cùng vui sướиɠ ôm chầm lấy nhau, đối với Dương Hoa mà nói Tô Dạ là lần sống lại thứ nhất của nàng, mà Già Lam chính là lần sống lại thứ hai của nàng, đến tận lúc này chuyện cũ nghĩ đến vẫn thấy sợ như một bức tranh được che lại.