Tuy nói là không biết đại trưởng lão có ý gì, nhưng nếu đệ tử tầm thường trải qua hai lần áp lực linh uy của ông, e rằng không chết cũng trọng thương, ưu ái như vậy sao có thể không đáp lễ lại đây!
"Tiền bối Lục Thanh Thanh, dùng hết khả năng hút hết toàn bộ chỗ linh uy này."
"Cái này còn cần ngươi phải nói sao, có điều đã bảo bao nhiêu lần rồi, không cần gọi ta là tiền bối, khiến cho người ta thấy già!"
"Vâng, Lục sư tỷ."
"Thế này còn được."
Đại trưởng lão vẫn bình tĩnh quan sát Tô Dạ, thấy một khắc trước Tô Dạ còn đang khổ sở cắn răng chống đỡ, vậy mà lúc này đã khoanh chân ngồi, trong mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm, cùng lúc đó ông phát hiện linh uy của mình lại bị Tô Dạ hút vào?
"Không biết sống chết, cảnh giới Thôn Khí mà cũng dám hấp thu linh uy của ta?"
Đại trưởng lão bộc phát thêm linh uy cuồn cuộn, giống như dời núi lấp biển, có xu thế muốn quét bay Tô Dạ, hắn đã hơi mất kiên nhẫn, đυ.ng tới loại đệ tử gian ngoan bất minh này nên lấy lực để hàng phục, quả nhiên giảng nhiều đạo lý như vậy đều là phí mồm.
Nhưng thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Tô Dạ nhìn như một con thuyền bằng lá lắc lư không ngừng, nhưng cố tình lại luôn có thể cố định được thân thuyền, không sợ hung hiểm ngạo nghễ đứng thẳng.
Tô Dạ giống như một cái đáy sâu không lường được, linh uy phóng thích một hồi lâu cũng khiến cho đại trưởng lão hơi mệt mỏi, khiến cho đại trưởng lão muốn thu hồi linh uy mới giật mình phát hiện sự việc không có đơn giản như vậy.
Ông không dừng lại được, đơn giản là vì sức hấp dẫn bên kia vô cùng vô tận.
Tô Dạ như một ngọn lửa lóe sáng trong đêm tối, linh uy của mình giống như thiêu thân lao đầu vào lửa giống như là người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng lại diệt không được ngọn lửa này, linh uy của hắn lại điên cuồng tỏa ra thêm một lần nữa.
Ngọn lửa không thỏa hiệp, linh uy không chịu từ bỏ ý đồ.
Vẻ mặt đại trưởng lão lo lắng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, từ đáy lòng tràn ra một chút chua xót, linh uy của ông đã hoàn toàn không khống chế được, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ bị hút thành cái thây khô!
Nếu không thể thu lại, vậy chỉ có thể mạnh mẽ chặt đứt.
Đại trưởng lão ra tay, hai lá bùa hóa thành một con hỏa long bay thẳng đến chỗ Tô Dạ.
[Băng Phong]
Hỏa Long gào thét tru lên hóa thành nhiều hạt băng, rơi xuống đất tan vỡ hành từng đợt khí lạnh, dung nhập cái lạnh như băng này vào tận bên trong linh uy.
"Bách Gia Tô, có thể dừng tay được rồi."
Tô Dạ cũng không dừng lại ý nghĩ hấp thu linh uy của ông mà nheo nheo đôi mắt như đêm tối, cố ý chế nhạo nói" "Chẳng lẽ bản lĩnh của đại trưởng lão chỉ có thế này thôi sao?"
Nếu không phải Lục Thanh Thanh thức tỉnh kịp thời, e là linh uy của đại trưởng lão đã tạo thành thương tổn vĩnh viễn cho Tô Dạ, cái này đã chạm đến điểm mấu chốt của Tô Dạ, tục ngữ nói cắt đứt đường tài lộ của hắn tương đương muốn mạng của hắn, vậy thì đả thương căn cơ lại càng thêm nghiêm trọng!
Lúc này cảnh tượng chiếu vào trong mắt Tô Dạ, không có đại trưởng lão Phong Thủy Các, cũng không có tiền bối giả mù sa mưa, chỉ có kẻ địch muốn dồn hắn tới chỗ chết, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, Tô Dạ sẽ không phạm sai lầm như vậy.
"Bách Gia Tô, không được càn quấy, việc hôm nay cứ cho qua đi."
Tô Dạ lắc đầu, khẩu khí và phương pháp này của đại trưởng lão vốn không tạo ra ảnh hưởng gì đối với hắn.
"Đại trưởng lão, đây chính là do ngươi bắt đầu, dừng lại hay không đương nhiên cũng là ngươi nói."
Người đại trưởng lão lạnh xuống, sắc mặt âm trầm muốn nhỏ ra nước, hắn chỉ vào Tô Dạ bắt đầu uy hϊếp nói:
"Bách gia Tô, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ, còn không dừng tay lại lão phu sẽ ra tay thật đấy."
Tô Dạ thong thả đứng thẳng lưng, dưới sự trợ giúp của Lục Thanh Thanh, linh uy màu xanh vây quanh người Tô Dạ, triệt tiêu khí lạnh xâm nhập đến tận xương.
Với lại, trước đó hắn chưa thích ứng được một phần ba linh áp, quay mặt uy hϊếp đại trưởng lão, trên mặt Tô Dạ không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác.
Đại Trưởng Lão nhìn Tô Dạ thờ ơ, rất là tức giận trong lòng, tâm trạng vốn dĩ rất tốt bị Tô Dạ xé cái nát bét, luôn miệng nói những đệ tử khác nói như rồng leo, làm như mèo mửa, bản thân mình lại hạ mình từ trên cao xuống với Tô Dạ, tự cho là có thể tùy ý đùa bỡn Tô Dạ trong lòng bàn tay, áp bức lợi dụng Tô Dạ trở thành đệ tử của mình.
Nhưng lần nào cũng bị Tô Dạ vỗ mặt, mà lại còn là trái phải đều đánh đến thống khoái, đại trưởng lão thẹn quá hóa giận đâm lao phải theo lao, ông không dám gióng trống khua chiêng sợ để cho các đệ tử khác biết được tình hình, nếu không không biết về sau giấu cái mặt già này vào đâu. . .
Sống sĩ diện, chết chịu tội.
Tô Dạ vỗn nghĩ đại trưởng lão thật sự không giống người thường, xem ra bây giờ cũng chỉ cố ý làm ra vẻ huyền bí thôi, hù không được ông thì cưỡng ép.
Địch Hồng Thâm và tam trưởng lão còn thành thật hơn hắn, lúc chướng mắt thì không để ý không hỏi tới, lúc coi trọng thì lấy lễ để đối đãi.
Đại trưởng lão nói nhiều như vậy, còn không phải là vì thấy được phong mang mà Tô Dạ mới gọi đến hay sao, nếu như lúc trước bản thân mình vẫn một mực yên lặng không làm gì, làm sao có thể ở đây chơi đùa hư tình giả ý.
Linh uy của đại trưởng lão không còn nhiều lắm, trong lòng thầm nghĩ: Tên Tô Dạ này che dấu quá sâu, chắc chắn trên người hắn có huyền cơ, nếu không để cho ta dùng, đừng trách lão phu. . .
Mười miếng bùa của đại trưởng lão còn chưa ném ra, đã phải tập tễnh lui về sau, lúc này linh uy ở trong viện đã tiêu tán không còn gì, đại trưởng lão lùi lại ngồi xuống ghế một lần nữa, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng bị nghẹn lại trong bụng.
Kinh ngạc, khủng hoảng, thê lương, mất mát, cuối cùng hóa thành hối hận tột cùng.
Trong mắt vẫn là biểu hiện giả dối lóa mắt như cũ, chẳng qua là do ánh nắng phản xạ trên hạt băng mà thôi. . .
Tô Dạ trấn định xoay người rời đi, đệ tử dẫn hắn đến đang đứng không xa chỗ sân cửa, nhìn thấy Tô Dạ lập tức tiến đến chào hỏi nhiệt tình: "Bách sư huynh!"
"Sau này mọi người đều là người của đại trưởng lão, không cần khách khí như vậy, gọi ta là Bách Gia Tô là được rồi!"
"Bách sư huynh, cái này sao mà được chứ? Có điều có thể đi ra hoàn hảo không tổn hao gì như huynh đúng là không có ai, lần trước hai cái đùi của đệ đều bị chặt đứt đấy!"
Tô Dạ chỉ cười ha ha, sau đó chỉ ra sân, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của đại trưởng lão đang ngồi trên ghế.
"Đại trưởng lão quả là sâu không lường được, dặn dò ta sáng sớm ngày mai tới đây."
Người đệ tử này hâm mộ nói: "Bách sư huynh quả nhiên là rồng trong loài người, có thể lọt vào mắt của đại trưởng lão, được đại trưởng lão dặn dò."
"Không dám, không dám!"
"Sư huynh đi bên này, đệ tiễn huynh."
"Mời sư đệ!"
Lúc Tô Dạ mới bước được bước đầu tiên, trên người đại trưởng lão xuất hiện một cái khe nứt khó phát hiện được, sau đó giống như mạng nhện lan trộng khắp toàn thân.
Răng rắc một tiếng. . .
Băng nứt ra như bột phấn, rơi xuống thành bụi, theo gió cuốn đi.
"Sư huynh đi thong thả!"
"Mời!"
Nhìn Tô Dạ đi xa dần, trong lòng người đệ tử này oán thầm: Tự cho là mình nổi bật, không phải là bị trưởng lão sửa trị thành dễ bảo sao!
Tên đệ tử này xoay người vào viện, phát hiện đại trưởng lão mới vừa rồi còn ngồi trên ghế giờ không thấy đâu. . .
Lục Thanh Thanh ở bên trong hồn hải không vui hét lên: "Toàn bộ linh uy vất vả hấp thu được phải phun ra hết rồi."
Tô Dạ dở khóc dở cười trả lời: "Sư tỷ, không lỗ không lỗ, tỷ đã cứu ta một mạng."
"Cho dù như vậy, nếu không phải lão nhân kia lộ ra sát ý, ta cũng luyến tiếc. . ."
Tô Dạ [Dự Cảm] đại trưởng lão dưới cơn nóng giận sinh ra sát tâm, người không phạm ta, ta không phạm người, muốn gϊếŧ người cần phải chuẩn bị tâm lý bị người gϊếŧ, Tô Dạ không chút do dự, cũng sẽ không cho đại trưởng lão cơ hội nào, không một chút chần chừ, cũng không lưu lại một chút đường sống, ra tay tức là dốc hết sức để tiêu diệt!
Lục Thanh Thanh rót toàn bộ linh uy thuộc tính băng vào bên trong hồn hải của Tô Dạ, Tô Dạ lại chuyển hóa chỗ linh uy khổng lồ này biến thành của mình, gϊếŧ đại trưởng lão là một việc ngoài ý muốn, e là hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Tô Dạ có thể chuyển hóa linh uy của hắn cho mình dùng.
Đây là tuyệt chiêu năm đó Lục Thanh Thanh sử dụng trong cảnh giới Trọng Sinh.